truyen thien phat quyen
Oán Hồn Quyên Mp3 - Mời quý thính giả và các bạn nghe truyện Oán Hồn Quyên audio của tác giả Cổ Nguyệt qua giọng đọc Đình Soạn.Chúc các bạn nghe truyện vui vẻ. Nghetruyenma.net. Xem thêm
Đôi lời về bài hát: Trình Hưởng, nữ ca sĩ vừa làm mưa làm gió với ca khúc 'Dòng chảy thời gian' thì mới đây cô đã cho ra ca khúc mới mang tên 'Thiên lí cộng thiền quyên'. Giai điệu bài hát cũng mang giai điệu buồn như ca khúc phát hành trước của cô. Vì lời mật ngọt của chàng mà hóa thành củi gạo, khói bếp. Mi mày cong cong, rồi đỏ mặt.
Ngày 17/10/2022, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam thành phố Huế tổ chức Lễ phát động Tháng cao điểm "Vì người nghèo" năm 2022 gắn với hưởng ứng Thư kêu gọi của Ban chỉ đạo (BCĐ) giảm nghèo bền vững Thành phố và phong trào thi đua "Vì người nghèo - không để ai bị bỏ lại phía sau" giai đoạn 2021
Lưu ý khi mua Truyện Death Note Quyển Sổ Thiên Mệnh Full bộ: Cộng đồng shop luôn kinh doanh các mặt hàng truyện tranh full bộ, truyện đủ bộ, truyện sưu tầm uy tín nhất Tp.hcm. Truyện mới >85% hiếm khó mua. Các mặt hàng sẽ có hàng giá cao, giá thấp, tùy thuộc vào mức độ sau
Tác giả kể rằng hằng năm cứ đến cuối thu, khi lá vàng rơi và nhìn thấy mấy em nhỏ rụt rè nấp dưới nón mẹ lần đầu tiên đi đến trường thì nhà văn lại nhớ ngày đầu tiên đi học của mình. Sau mấy chục năm, tác giả - là cậu bé ngày xưa vẫn nhớ như in: Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh.
Leute In Der Umgebung Kennenlernen App.
Thiên phật quyển Chương 40 của tác giả Cổ Long với 1 trong các chương của Truyện Kiếm Hiệp Thiên phật quyển. Xem Ngay Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất – Dừng tay! Chỉ nghe Triển Bạch quát lớn một tiếng đồng thời phi thân vào đấu trường. Lão phụ nhân giật mình thu thế quay lại nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn ăn vận kỳ quặc, thì không khỏi ngạc nhiên nói – Tiểu tử ngươi chán sống rồi sao mà dám ra mặt ngăn cản lão nương? Triển Bạch nghiêm nghị đáp – Động thú tỷ thí chỉ cần phân thắng phụ là đủ. hà tất phải giết người mới cam tâm! – Hừ! Tiểu tử ngươi đừng quên quy củ của Hải Ngoại tam sát! – Bất kể là ai! Đến Trung Nguyên phải tuân thủ quy củ của võ lâm Trung Nguyên! – Hừ! Tiểu tử ngươi cả gan dạy khôn ta! Dứt lời vận chỉ công vào tay, cười lạnh tiếp – Phàm những người động thủ với Hải Ngoại tam sát không ai còn sống sót, ngươi nghe rõ chưa? Triển Bạch cau mày – Hạ sát thủ với một người thọ thương, ngươi có còn nhân tính không? – Hừ! Tiểu tử ngươi giỏi! Ngươi muốn chết trước! Dứt lời tiến đến trước mặt chàng. Triển Bạch thấy đối phương chưa xuất thủ mà đã cảm thấy một luồng khí lạnh toát bức tới, vội ngầm vận Lôi Âm Phật chưởng giới bị. Lúc này Thiên Nhai Cuồng Sinh nhờ được một khoảng thời gian điều tức đã phục hồi tám phần công lực, nhìn lại thấy người ra mặt cứu viện mình lại chính là Triển Bạch, kẻ từng bại dưới tay mình, lòng cảm kích muôn phần. Đồng thời cũng biết Triển Bạch không thể là đối thủ của mụ già này, bèn tiến lên, nói – Triển thiếu hiệp xin lui ra! Để Triệu mỗ tiếp mụ thêm mấy chiêu nữa! Dứt lời bước lên công về phía lão phụ nhân một chưởng. Lão phụ nhân cười lạnh một tiếng quay chỉ tấn công Thiên Nhai Cuồng Sinh! Triển Bạch thấy lão phụ nhân vẫn tấn công Thiên Nhai Cuồng Sinh, nổi giận quát lớn một tiếng xuất thủ công về phía lão phụ nhân. Lão phụ nhân vốn chẳng coi gã thiếu niên này ra gì, nhưng khi đối phương xuất chưởng mụ mới biết mụ đã lầm, nhưng trong nhất thời chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó. Trong khi đó lão hòa thượng đứng bên ngoài thấy Triển Bạch vừa xuất thủ đã hô lớn – Cẩn thận! Lôi Âm Phật chưởng! Lão phụ nhân nghe kêu kinh hãi, kéo chỉ thành hình vòng cung biến thế thành chiêu thức “Hoành Tảo Ngũ Nhạc” công cùng lúc vê phía Thiên Nhai Cuồng Sinh và Triển Bạch! Chỉ nghe hai tiếng “Soạt! Soạt!” Thiên Nhai Cuồng Sinh rú lên một tiếng thê thảm ngã ngửa ra sau. Lão phụ nhân hự lên một tiếng nặng nề bị chấn động dạt ra năm, sáu bước mới đứng vững được. Triển Bạch cũng kêu lên một tiếng đau đớn, chưởng tâm đau như bị dùi lửa xuyên thủng, lảo đảo thối lui một bước, nhìn lại thì hữu chưởng đã sưng vù đỏ lựng. Lão hoà thượng lướt tới trước mặt Triển Bạch quát hỏi – Tiểu tử người là môn hạ của ai? Triển Bạch chưa kịp đáp thì lão phụ nhân bị chàng đẩy lùi vừa thẹn vừa giận, gầm lên một tiếng xông lên. Triển Bạch giơ chưởng định kháng cự nhưng thấy chưởng tâm đau thấu cốt không thể xuất chưởng được… Bỗng có hai tiếng quát thanh tao, hai thân hình nhỏ nhắn phi thân vào vòng chiến, thân pháp nhẹ nhàng chẳng khác song yến tề phi… Cùng lúc đó một đạo bích quang lóe lên và tiếng chỉ phong xé gió, cả hai đồng nhắm vào các yếu huyệt trên người lào phụ nhân. Lão phụ nhân trong lúc bất ngờ không dám khinh thường đối phương vội vàng phi thân ra xa hơn trượng tránh được một kiếm một chỉ của đối phương. Chừng đứng vững quay nhìn lại thì thấy hai người vừa xuất hiện một là bạch y thiếu nữ đẹp như thiên tiên và một quái nhân mặt xanh tóc đỏ. Không cần giới thiệu cùng biết đó là Uyển Nhi và Thúy Thúy có điều không ai biết lai lịch của quỷ diện quái nhân ngoại trừ Triển Bạch và bạch y thư sinh. Bạch y thiếu niên quát lớn – Hồng cô! Quỷ diện quái nhân bắt sống! Số còn lại giết hết không tha! Lão phụ nhân, người được bạch y thư sinh gọi là Hồng cô bị song nữ hợp công đẩy lui đang tức giận nghe hạ lệnh lập tức quát lớn một tiếng phi thân tới tả thủ thi triển Sưu Hồn chỉ nhằm Uyển Nhi điểm tới, hữu thủ vươn trảo chộp vào ngực Thúy Thúy. Uyển Nhi hơi rùn người lại cùng giở Sưu Hồn chỉ nhắm Tâm Du và Khí Hải hai đại huyệt đối phương điểm tới! Thúy Thúy huy động Vô Tình bích kiếm một chiêu “Tá Nguyệt Sinh Thủy”. Vô Tình kiếm tỏa bích quang ngời ngời nhắm hữu thủ đối phương chém tới. Lão phụ nhân thoáng rùng mình, mụ không thể ngờ được Uyển Nhi mới từng đó tuổi đầu lại luyện được công lực cao cường như vậy. Đặc biệt nàng lại sử dụng chỉ pháp Sưu Hồn chỉ hệt như chỉ pháp của mụ? Phía bên kia, Quỷ diện quái nhân người mà mụ được lệnh chỉ có bắt sống chứ không được giết, võ công còn cao cường hơn thiếu nữ này. Trường kiếm bắn ra những tia bích quang xé gió veo veo chứng tỏ đã luyện đến mức có thể dùng khí để ngự kiếm! “Toạt!” một tiếng ống tay áo của lão phụ nhân bị kiếm quang quét trúng, đứt ngọt một mảng lớn. Khiến mụ đổ mồ hôi lạnh. Uyển Nhi thấy hai chỉ vừa rồi không trúng đích, không chờ đối phương đứng vững đã lại công tiếp hai chỉ. Trong khi đó Thúy Thúy thi triển tiếp một chiêu “Hàn Tinh Bóng Nguyệt”. Kiếm thuật của Thúy Thúy đã luyện đến cảnh giới kiếm thân hợp nhất, chỉ thấy kiếm ảnh và thân ảnh hóa làm một, như chiếc cầu vồng loang loáng nhắm lão phụ nhân kích tới. Lão phụ nhân lúc này không còn dáng vẻ dương dương tự đắc như lúc đầu nữa, ngược lại sắc mặt chuyển sang màu đất. Mụ có nằm mơ cũng không sao tưởng tượng nổi võ lâm Trung Nguyên lại có người có kiếm thuật cao cường đến mức đó. Bởi vậy kiếm chỉ công tới mụ chỉ còn cách dùng thân pháp tránh né! Quần hào đứng kín ở bên ngoài quá nữa là những nhân vật từng ngang dọc khắp giang hồ nhưng không ai đã từng được thấy kiếm thuật cao minh đến mức này, bất giác đồng hô lớn tán thưởng! Bạch y thư sinh đứng bên ngoài kêu lên. – Cừu công công, Phật Ấn pháp sư còn đợi gì nữa mà không vào trợ chiến? Lão nhân râu dài và hòa thượng chỉ chờ có thế, lập tức tung người vào vòng chiến, một người đón Thúy Thúy, một người đón Uyển Nhi. Quần hào từ khi Triển Bạch ra mặt ngăn chặn không cho lão phụ nhân hạ độc thủ đối với Thiên Nhai Cuồng Sinh, gặp hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Thiếu niên Triển Bạch thì không ai là không biết, nhưng mỗi lần chàng xuất hiện thì y như rằng võ công lại vào một tiến cảnh mới, mà khoảng cách giữa những lần xuất hiện lại không cách nhau bao lâu. Không biết chàng luyện võ công bằng cách nào? Thứ nữa là Triển Uyển Nhi, hầu hết những người ở đây đều nhận ra nàng là ái nữ của Mộ Dùng Hàm, nhưng võ công của nàng chẳng giống võ công của Mộ Dung gia mà lại giống với lão phu nhân một trong Hải Ngoại tam sát mà lại cao cường hơn cả Lăng Phong công tử? Có thể đấu bình thủ với lão hòa thượng. Còn Quỷ diện quái nhân kia thì quần hào chưa ai gặp qua lần nào, thậm chí không nhớ trong giang hồ đã từng nghe nói đến một nhân vật như vậy. Võ công kiếm thức của quái nhân lại cao không thể tưởng nổi, và cũng không ai nhận ra được lai lịch của võ công này. Trong đấu trường hiện giờ hình thành ba cặp song đấu. Lão nhân râu dài đấu với Thúy Thúy, Phật Ấn pháp sư đấu với Uyển Nhi, lão phụ nhân đấu với Triển Bạch. Trong đó Triển Bạch một tay đã bị thương là nguy cấp nhất. Được hai người vào trợ chiến lão phụ nhân thi triển Sưu Hồn chỉ như lưu thủy hành vân tấn công Triển Bạch. Triển Bạch vận hết sức bình sinh vào song chưởng thi triển một chiêu “Phong Chấn Lôi Minh” bức được lão phụ thối lui ba buớc, nhưng các dây buộc tấm chăn trên người chàng cũng bị đứt, tấm chăn được thể tuột xuống, khiến quần hào vốn đang căng thẳng trước tính chất sinh tử của trận chiến cũng phải cười ầm cả lên. Triển Bạch trông thật thảm hại một tay phải lo kéo giữ tấm chăn, một tay huơ chưởng kháng cự. Lão phụ nhân được thế càng công gấp, mu cười khằng khặc luôn miệng công liên tiếp ba chưởng. Triển Bạch thấy chưởng lực đối phương quá hùng hậu muốn tránh né ngặt vì vướng tay vướng chân không thi triển thân pháp được, đành nghiến răng vận chưởng kháng cự. “Bình! Bình! Bình!” ba tiếng nổ chấn động không gian. Triển Bạch cảm thấy nội nguyên chạy lạc mạch, hai mắt tối đen, lão phụ nhân ba chưởng đắc thủ, trên gương mặt mụ vẻ ngông cuông lại tái hiện, cười lớn vung chưởng công tới! Triển Bạch đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thấy chưởng lực đối phương nặng như núi đổ, vội vàng phi thân tránh né, có điều chàng quên là tấm chăn đã quấn cứng hai chân, vừa nhấc chân lên đã ngã nhào, trong khi chưởng của đối phương vẫn giữ nguyên thế giáng xuống! Chàng không còn cách nào khác vận hết sức tàn vào song chướng đẩy lên! “Bùng!” một tiếng, Triển Bạch thấy cổ họng ngọt ngào, há miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, trong đầu vẫn còn nghe oong oong như sấm động. Trước khi chàng hoàn toàn mất hết tri giác chàng còn cảm thấy chưởng lức của đối phương áp tải trước ngực mình sau đó chàng nghe có tiếng cười. Tiếng quát tháo xen lẫn nhau, tri giác hỗn độn một khoảnh khắc rồi mất hẳn. Xem Chữ
Cả đạo nhân mù tuy mắt không nhìn thấy gì, nhưng bằng vào thính giác lão cũng biết được diễn biến trước mắt, dù không nhìn thấy gì nhưng lão cũng kinh hãi ngẩn Phong công tử mặt mày thất sắc, miệng lẩm bẩm - Cái gì? Thật là... thật là...Nhưng đến lúc này trên người Mộ Dung Hồng không còn chút vải che thân, chàng cũng không biết phải làm sao hơn, chỉ giậm chân thở Bạch đang lảo đảo đi bỗng nghe sau lưng ồn ào vội quay đầu nhìn lại, toàn thân lõa lồ của Mộ Dung Hồng hiện ra trước mặt, một vẻ đẹp thuần khiết, thánh thiện khiến chàng cũng ngẩn người há hốc mồm Ta không cần các ngươi xen vào việc của ta. Ta yêu chàng!Khi trên người nàng không còn gì để mà xé mà ném nữa, nàng bắt đầu gở bỏ trâm cài lược giắt, rồi hoa tai, vòng cổ đến cả vòng ngọc đeo tay cùng tháo nốt. Tất cả những đồ trang sức đều được cởi bỏ hết, chỉ có mái tóc mây óng ả thả dài trên ngực, gió nhẹ thổi qua tóc mây tung bay, nàng trở về với vẻ thuần mỹ nguyên sơ của con Bạch nhìn nàng, lòng không vương chút tà ý. Cảnh vật mà chàng được thưởng thức ấy vô cùng thanh khiết, núi rừng tịch mịch, dưới chân là thảm cỏ xanh mướt, trên đầu mây trắng nhởn nhơ, trên thảm cỏ xanh, một tiên nữ với vẻ đẹp thánh thiện nguyên sơ đang thong dong cất bước, đây không phải là cảnh thần tiên sao?Trong tâm trí chàng bỗng nảy sinh một ý tưởng, lẽ ra con người phải nên như vậy, giữa thiên nhiên tươi đẹp con người nên sống bằng một tâm linh thiện lương nhất, trong một thân thể thuần mỹ không trang sức, không che chàng cũng tự động cởi bỏ áo quần của mình, nhưng khi chàng vừa trút bỏ hết áo thì Mộ Dung Hồng đã nhào đến vùi đầu vào bộ ngực rộng lớn rắn chắc của lần nữa hai thân thể lại áp chặt vào nhau, da thịt, hơi thở hòa quyện làm với hai người thế gian này ngoài hai người ra không còn bất kỳ thứ gì đáng để lưu ý có những người còn lại ở hiện trường là kinh hãi thất thần, những gì mà họ được mục kích thật không thể nào tưởng tượng nổi là nó có thể xảy ra, giá như có ai kể lại chắc không thể tin được. Trong đó đặc biệt là Chương Sĩ Bằng thấy khó xử nhất, lão không sao tưởng tượng nổi Âm Ma Đoạt Hồn tiêu pháp của lão lại gây ra cái kết cục thế có tiếng hừ lạnh - Hừ! Đúng là đồ vô dụng! Còn chưa bắt nó đem. Để ở đây càng làm xấu mặt đó là tiếng nữ nhân kêu lên thất thanh - Hồng nhi! Hồng nhi!Tiếu sau nữa là tiếng bước chân dồn dập. Triển Bạch giật mình tỉnh khỏi cơn mê ngẩng đầu lên đã thấy trước mắt xuất hiện mấy chục chục người ấy đứng xếp hàng sau lưng một người sắc diện hoa quí, tuổi quá ngũ tuần, thân hình tráng kiện, sắc mặt hồng hào. Chỉ cần nhìn chiếc trường bào lấp lánh ánh bạc, mắt hổ mày tằm, mặt vuông miệng lớn, tóc mai chải ngược về phía sau đỉnh đầu điểm vài sợi bạc, song mục lóng lánh thần quang không giận mà oai cũng đủ thấy lão là người ở trên vạn sóng vai với lão nhân là mỹ phụ nhân đã cứu chàng hôm nào. Vậy ra lão nhân này đúng là Trích Tinh Thủ Mộ Dung Hàm chứ không chục người theo sau lão nhân tuy mập ốm cao thấp không đều nhau nhưng ai nấy đều thần khí đầy đủ thân hình vạm vỡ, đủ biết số này toàn là kỳ nhân dị sĩ của tam sơn ngũ nhạc, đám người như quần tinh ung nguyệt, theo sau phu phụ Mộ Dung trong lúc Triển Bạch đang kinh ngạc nhìn số người vừa xuất hiện thì có bốn nữ tỳ đã cởi áo ngoài choàng lấy thân hình Mộ Dung Hồng xong dìu nàng đi Dung Hồng liếc mắt nhìn Mộ Dung Hàm một cái rồi vùng vằn bước đi, miệng không ngớt lẩm bẩm những lời bất Dung Hàm lại lạnh lùng ra lệnh - Ném cho hắn một chiếc áo rồi bảo hắn theo ta về sơn tên võ sĩ lập tức cởi áo ngoài ném cho Triển Bạch..Lúc này thần trí Triển Bạch đã hoàn toàn tỉnh hẳn, chàng chợt nhớ lại Tỏa Cốt Tỏa Hồn Thiên Phật quyển, nhìn thấy quyển sách còn nằm lăn lóc trên đất, may mà trước biến cố này không ai còn tâm trí đâu mà lưu ý tới một quyển sách màu sắc tựa như một quyển họa thư của trẻ Dung Hàm lập tức quay người dắt đám tùy tùng đi trước. Triển Bạch thừa cơ không ai để ý nhặt Thiên Phật quyển nhét vào ngực Bạch vốn không muốn dễ dàng phục tùng đối phương như vậy nhưng thế địch quá mạnh, bất kỳ một cao thủ nào trong bọn họ chàng cũng không địch nổi, hơn nữa trong Mộ Dung sơn trang còn có mỹ phụ, còn Lôi đại thúc, Uyển Nhi chắc họ không để chàng phải bị ngược đãi. Thế là chàng quyết định đi theo đi chàng vừa nhìn ngắm sau lưng Mộ Dung Hàm xem Trích Tinh Thủ, lãnh tụ võ lâm Bắc ngũ tỉnh có chỗ nào đặc biệt hơn lưng Mộ Dung Hàm hàng mấy chục người đi nhưng vẫn không che khuất được dáng vẻ uy nghi của lão. Đặc biệt là chiếc trường bào của lão không biết may bằng chất liệu gì mà lấp lánh dưới ánh dương quang trông rất lạ mắt. Chàng nhìn sang những người khác, ai ai cũng mặc y phục rất hoa lệ nhưng tuyệt nhiên chẳng có được thứ áo đặc dị như của lão Bỗng một tia sáng thoáng qua trong óc, chất liệu để may trường bào của lão trông rất giống với mảnh vải trong chiếc túi, một trong những di vật phụ thân chàng để hiện vô tình này làm chàng choáng váng như nghe sét đánh ngang chàng cố trấn tĩnh lại, phụ thân trước lúc lâm chung có giao cho chàng chiếc túi vải trong đó có mảnh vải chất liệu rất đặc biệt mà lại như được xé ra từ một chiếc Mộ Dung Hàm chính là hung thủ giết chết phụ thân? Cho dù lão không phải là nguyên hung thì ít ra đây cũng là một đầu mối rất quan Bạch lòng ngổn ngang những suy nghĩ cắm cúi đi theo đoàn người, chừng nhìn lại thì thấy đã về đến sơn trang nhưng Mộ Dung Hàm chẳng buồn hỏi han gì đến chàng, chỉ ra lệnh giam chàng vào thạch vừa mới bị giam vào thạch lao Triển Bạch cũng bồn chồn không an, nhưng sau nghĩ lại chắc Lôi đại thúc sẽ không để mình bị hại, nên chàng yên tâm, nhân cơ hội này tiếp tục diễn luyện võ công ghi trong Thiên Phật Dung Hàm lãnh tụ võ lâm Bắc ngũ tỉnh, vốn người vô cùng điềm tĩnh, xưa nay hỉ nộ ái lạc đều không lộ ra ngoài mặt. Nhưng lần này thì lão đã nổi trận lôi đình, đại tiểu thư nhà Mộ Dung trước mặt bao nhiêu người mà không có chút vải che này truyền ra giang hồ, lão còn mặt mũi nào nhìn võ lâm đồng đạo?Trong một gian mật thất nằm sâu trong nội viện, Mộ Dung Hàm cùng phu nhân đang nghiêm khắc hỏi Mộ Dung Hồng?- Tại sao lại không biết xấu hổ đến như vậy?Nhưng Mộ Dung Hồng chỉ một mực khóc lóc, chẳng buồn đáp lời phụ này càng làm động nộ hỏa Mộ Dung Hàm. “Rầm!” một tiếng, chiếc kỹ tử đàn mộc nát vụn dưới chưởng, đứng phắt đậy với tay lấy thanh đoản kiếm treo trên vách.“Xoảng!” một tiếng ném xuống trước mặt Mộ Dung Hồng, nghiến răng gầm gừ - Ngươi chết đi cho rảnh nợ! Ngươi còn sống ngày nào là còn xấu mặt ta ngày lời hùng hổ đi Dung Hồng ngẩng mặt nhìn lên thấy phụ thân đã đi ra, không chút do dự nhặt lấy thanh đoản kiếm đưa lên Dung phu nhân nhanh như cắt đoạt lấy thanh đoản kiếm trong tay Mộ Dung Hồng, dang tay ôm lấy nàng dịu giọng - Hồng nhi, không nên dại như vậy! Phụ thân con nhất thời nóng giận mới nói như vậy thôi, qua vài ngày thì mọi chuyện sẽ Dung Hồng chỉ kêu được một tiếng “Mẫu thân”, rồi gục đầu vào vai mẫu thân khóc tấm Tinh Thủ hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi mật thất thẳng đến biệt viện phía Đông tìm nhi tử Mộ Dung Thanh. Tiểu đồng giữ cửa hơi chậm chân một chút lão đã phi cửa nát vụn, gỗ bay tung tóe, khiến bọn gia nhân run lẩy bẩy tên nào tên nấy đồng nép mình tránh tia nhìn của lão biết là may hay rủi, Lăng Phong công tử lại không có ở trong phòng càng khiến nộ hỏa Mộ Dung Hàm bốc cao, hàng loạt tiếng loang xoảng vang lên, tất cả các đồ sứ cổ trong phòng đều văng xuống đất bể Công tử ở đâu?Tiếng quát của Mộ Dung Hàm càng làm cho đám gia nhân hồn phi phách tán, không ai dám lên tiếng trả lời - Các ngươi câm hết rồi sao?Cuối cùng cũng có một tên gia đinh bạo gan đáp - Bẩm lão gia! Công tử ở trước tiền Dung Hàm hừ một tiếng rồi phất tay áo đi khỏi biệt viện Lăng Phong công lúc này đám gia nhân mới dám thở mạnh, đồng thời tạ ơn trời đất chúng vừa mới nhặt lại được cái mạng của chính Dung Hàm đang lúc nộ hỏa thiêu đốt tâm can, ra khỏi biệt viện Lăng Phong công tử lập tức xăm xăm đi về phía tiền viện. Trời đã tối hẳn, các phòng trong sơn trang bắt đầu có ánh có ba bóng người thoáng qua một cái rồi mất hút giữa các khóm Kẻ nào?Thân hình Mộ Dung Hàm như một làn khói nhạt lướt qua, khi thân hình lão chạm đất thì đã chắn ngang trước mặt ba dạ hành khách, tay tên nào tên nấy đều lăm lăm trường thấy dáng dấp ba dạ hành khách xem ra cũng là cao thủ trong giang hồ, có điều đáng ngạc nhiên là kẻ nào lại lớn mật đến độ đang đêm mang kiếm hoành hành trong Mộ Dung sơn trang. Mộ Dung Hàm tuy nộ hỏa đang đốt tâm can, nhưng trước mặt các nhân vật giang hồ, lão cũng phải giữ thân phận, chỉ lạnh lùng hỏi - Bằng hữu phương nào? Đang đêm đến viếng bản trang có điều chi chỉ giáo?Một trong ba người lạnh lùng lên tiếng - Đã đến viếng quí trang vào giờ này đương nhiên không phải là bằng hữu rồi!Thinh âm vừa dứt, cả ba đã múa kiếm đồng loạt tấn công. Cả ba dạ hành khách này võ công không phải tầm thường. Chiêu thức tinh kỳ, xem ra tương tự như kiếm pháp cua Võ Đang, trường kiếm tạo thành muôn vàn kiếm hoa vây kín Mộ Dung Hàm. Nhưng Mộ Dung Hàm tiếng là lãnh đạo võ lâm Bắc ngũ tinh nào chỉ có hư thấy đơn chưởng của lão sấn vào vùng kiếm ảnh, vận công vào chỉ búng vào hai thanh kiếm bên tả và bên hữu. Chỉ nghe hai tiếng “keng! keng” thanh tao ngân lên, hai thanh kiếm đã bị dạt ra xa. Đồng thời thân hình lão xoay như một cơn lốc lướt đến sau lưng người đứng dạ hành khách hai bên bỗng thấy hổ khẩu nóng ran, trường kiếm suýt nữa vuột khỏi tay văng đi. Lại thấy lão lướt ra sau lưng người đứng giữa, vội vàng đổi thế công vào hai bên để giải cứu nhưng đã Tinh Thủ ra tay như điện, dạ hành nhân đã lãnh trọn một chưởng, chỉ nghe “Bình” một tiếng, thân hình gã bị chấn văng ra hơn trượng, mồm hộc máu tươi, có lẽ đã tử vong lúc đó thì kiếm của hai người còn lại cũng song song thích tới, Mộ Dung Hàm khẽ xoay người vừa tránh dược hai kiếm công tới lại vừa áp sát người bên phải, hữu trảo nhanh như chớp chộp trúng mạch môn của đối phương cười lạnh ngắt - Nằm xuống!Dạ hành khách thấy toàn thân vô lực không tự chủ được ngã lăn ra đất Tên còn lại biết gặp cường địch định tìm đường tháo lui, nhưng thân hình vừa cất lên đã nghe tiếng cười lạnh sau lưng - Chạy đâu cho thoát!Tiếp theo là “Kiên Tĩnh” huyệt nghe tê tái té nhào trở Dung Hàm đến bên một dạ hành khách. “Xoạt” một tiếng, giật phăng mảnh khăn che mặt. Thấy đối phương là một thanh niên tuổi độ đôi mươi, chưa kịp quát hỏi đã nhận ra trên vạt áo trước ở bên trái thêu một con kỳ lân, lập tức trầm giọng quát - Hừ! Phàm Phi! Thì ra các ngươi là thủ hạ của Phàm quay sang mấy tên võ sĩ nghe động chạy đến, quát - Trói lại cho ta!Không chờ tên võ sĩ vâng dạ, khẽ điểm chân trên mặt đất, thân hình lão đã như một con ưng khổng lồ vọt ra trong lúc đó từ tiền viện đã có tiếng sát phạt vọng tới, xem ra đã có không ít người đột nhập sơn tên võ sĩ chờ Trang chủ đi xong, lập tức dùng đây thừng trói chặt thanh niên khiêng vào thạch này Triển Bạch đang diễn luyện võ công trong Thiên Phật quyển đến cảnh giới vong ngã, chỉ còn cảm thấy một luồng chân khí đang di chuyển thông suốt trong kinh mạch. Bỗng có tiếng xích sắt khua leng keng, tiếp theo là “Bịch!” một tiếng. Một người bị ném từ ngoài cửa vào. Triển Bạch mở bừng mắt nhìn ra. Chàng bỗng thấy cảnh vật trước mắt rõ ràng như ban ngày, chàng mừng rỡ suýt chút nữa kêu lên thành ra trong lúc đang vận công chống lại Âm Ma Đoạt Hồn tiêu pháp của Chương Sĩ Bằng, bỗng chàng bị Mộ Dung Hồng đến quấy nhiễu suýt chút nữa là đã bị tẩu hỏa nhập ma. May mà hành động của hai người chọc giận Lăng Phong công tử, một chưởng của Lăng Phong công tử đánh trúng ngực chàng không những không làm chàng bị thương mà kình lực còn trấn áp nội lực trong người chàng đi trở lại quỹ đạo, đồng thời xung lực đó còn kích thông luôn hai mạch Nhâm, biết người luyện võ công khó khăn nhất là phải đả thông được Nhâm Đốc nhị mạch, nếu không thì nội công không thể luyện tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh biết bao nhiêu khuất phục, cuối cùng Triển Bạch gặp họa nhưng lại được phúc, Nhâm Đốc nhị mạch được đả thông. Chính vì vậy mà nội công chàng tiến bộ nhanh như vậy, chỉ cần gia công luyện tập, nội công chàng còn tiến xa hơn nói Triển Bạch nhìn thấy người vừa bị ném vào đó là một thiếu niên thư sinh, gương mặt cực kỳ tuấn tú môi đỏ như thoa son, da trắng như bạch ngọc, mình mặc dạ hành y màu đen bó sát người, tay chân bị trói chặt đang nằm co quắp dưới Bạch nhìn thấy thiếu niên lòng bỗng phát sinh một mối hảo cảm khó giải thích, bất giác chàng nhìn thiếu niên nở một nụ cười thân ngờ thiếu niên trừng mắt nhìn lên trời không thèm chú ý gì tới dầu chàng có hơi ngạc nhiên. Nhưng sau đó chàng hiểu ra, trời tối đen mà trong lao không có đèn đóm chi hết, chàng nhờ võ công tăng tiến nên có thể nhìn thấy đối phương, còn đối phương chắc là không nhìn thấy Bạch khẽ hắng giọng một Huynh đài vì cớ gì mà phải bị giam vào đây?- Ai đó? Ngươi là ai?Thiếu niên giật nảy người, đôi mắt mở to kinh hãi nhìn về phía Triển Bạch, rõ ràng hắn vẫn chưa nhìn thấy Bạch dịu giọng - Tại hạ Triển Bạch, chẳng hay huynh đài có thể cho biết cao danh quí tánh?Thiếu niên hơi nhíu mày một lát, rồi thở dài - Đã làm tù nhân của người ta rồi còn xưng danh báo tánh làm gì nữa. Bằng hữu, nói thật cho ngươi biết, ta và ngươi thân hiểm long đàm hổ huyệt, chỉ còn chờ chết lời lại thở dài đánh sượt một cái coi bộ rất ảo Bạch cười nhẹ đáp - Sinh tử hữu mệnh, đại trượng phu sống không tham chết không sợ. Chỉ sợ phải làm những việc hổ thẹn với lương tâm mà thôi. Đó là chưa kể hiện giờ chúng ta vẫn còn sống, còn sống tất còn cơ hội thoát thân. Giả như chúng ta có thể chết thì trước khi chết còn được kết giao thêm một bằng hữu, há chẳng phải là điều an ủi lớn sao?Thiếu niên nghe lời Triển Bạch hàm chứa một hào khí ngất trời, nỗi u oán trong lòng cũng giảm đi ít nhiều, cao giọng nói - Đa tạ chỉ giáo. Tại hạ Phàm Tố...Triển Bạch tươi cười - Thì ra là Phàm Tố huynh! Để tại hạ cởi trói cho Phàm Bạch đến gần cởi trói cho Phàm Tố, nào ngờ tay Triển Bạch vừa chạm vào người Phàm Tố, gã bỗng đỏ mặt, rồi bất giác hai khóe mắt tràn Bạch không hiểu vì sao Phàm Tố lại rơi lệ, chỉ dịu giọng an ủi - Phàm huynh! Một chút ngược đãi như vầy có đáng gì đâu. Ngay cả Khổng thánh nhân còn mắc nạn Trần Thái nữa lời chàng kể sơ lược về những khổ sở của chàng cho Phàm Tố nghe. Phàm Tố nghe xong trong lòng bỗng cảm thấy nảy sinh hảo cảm với người bạn tù không quen Bạch cởi trói cho Phàm Tố xong thấy đối phương vẫn nằm yên bất động, biết gã đã bị điểm huyệt, chàng định dùng phép “Thôi cung đả huyệt”, nhưng Phàm Tố một mực cự tuyệt không cho chàng động thủ. Triển Bạch nhìn Phàm Tố mặt đỏ tía tai không biết tại sao đối phương lại có thái độ kỳ quặc như vậy. Nhưng chàng là người đôn hậu, không muốn làm cho đối phương khó xử thêm đành dùng Lăng Không Phất Huyệt thủ pháp mà chàng đã học được trong Thiên Phật quyển ra dùng thử giải huyệt cho Phàm Tố. Nên biết Lăng Không Phất Huyệt thủ pháp là tuyệt nghệ của Phật môn, đừng nói người trong giang hồ biết dùng thủ pháp này, đến cả học được cũng không có đủ công lực để sử mà Triển Bạch không những biết dùng mà còn dùng được. Phàm Tố kinh hãi thầm không ngờ kẻ bị cầm tù trong nhà lao của Mộ Dung sơn lại là một cao thủ võ lâm mình mang tuyệt học đến như lúc đó thì bên ngoài lửa cháy rợp trời, tiếng người hò hét, tiếng binh khí chạm nhau loạn xạ vang lên...
Thể loại Kiếm Hiệp - Tiên HiệpTác giả Cổ LongEPUB MOBI PDFThành công! Bạn đã gửi yêu cầu Send to Kindle thành bại! Vui lòng kiểm tra dữ liệu nhập to KindleSend to Kindle là gì? Hướng dẫn gửi ebook vào tài khoản Amazon Kindle Thông tin sáchThiên phật quyển là một trong những truyện kiếm hiệp của Cổ Long. Với những tình tiết gây cấn Thiên phật quyển đấu trí giữ các thế lực lớn trong giang hồ tranh đoạt địa vị cùng với 65 chương hồi truyện kiếm hiệp
Lại nói về Triển Bạch cùng mấy người thấy Lôi Chấn Viên động thủ với địch nhân, vừa định tiến lên trên thủ, bỗng nghe tiếng xé gió, có một vật nhỏ màu trắng bắn tới, mỗi vật nhằm vào mặt một là ám khí của đối phương bắn tới, bọn Triển Bạch vội vung chưởng lên phong vừa chạm vào vật lạ lập tức phát ra tiếng nổ bốp bốp, lửa xanh bắn ra tung tóe khói bay mù mịt. Mọi người thất kinh sợ độc khí vội vàng bế hô ngờ trong đám khói xuất hiện sáu, bảy quái nhân mặt quỷ, nhìn mọi người nhe răng trắng rởn!Bọn Triển Bạch định thần lại, mỗi người chọn một địch nhân huơ chưởng tấn công. Các quái nhân chẳng chống đỡ cũng chẳng tránh né, thân hình như u linh bay lững lờ trong không gian, nhưng chưởng lực của bọn Triển Bạch không sao đánh trúng được chúng!Triển Bạch nóng mặt, liên tiếp thi triển mấy sát chiêu nhưng đối phương vẫn cứ một mực thối lui. Lòng. còn đang thắc mắc bỗng trong một khóm hoa có tiếng cười lạnh phát ra!Triển Bạch lập tức thi triển Thiên Hoán Phiên Phong bộ không thấy chàng cử động thân hình bỗng như làn khói nhạt lướt về phía khóm đàng sau khóm hoa chẳng thấy bóng dáng của đối phương! Không lẽ trong giang hồ còn có bộ pháp nào nhanh hơn Thiên Hoán Phiêu Phong bộ?Bỗng một tia sáng lướt qua trong đầu, không lẽ đây là kế dụ dịch của đối quay lại chỗ xuất phát lúc nãy thi không còn thấy bóng dáng của mấy người kia nữa!Quay lại thì nghe phía xa xa vọng lại tiếng người đang sát phạt nhau. Triển Bạch lo cho sự an nguy của vị hôn thê, nên vội vàng phi thân về phía có tiếng sát phủ ngày xưa hùng cứ cả một vùng, nay trở thành đại bản doanh của Nam Hải môn ở Trung Nguyên, thì sự canh gác càng nghiêm mật. Cứ ba, bốn bước lại có một trạm canh. Nhưng thân pháp của Triển Bạch quá nhanh, bọn canh gác chưa kịp thấy bóng người thì chàng đã vượt qua rồi!Triển Bạch như một làn khói lướt đi thoắt cái đã vào sâu trong nội viện. Nhưng kỳ lạ thay lúc nãy chàng nghe có tiếng sát phạt ở hướng này, nhưng khi vào đến đây lại nghe yên ắng không một tiếng động!Chỉ thấy hoa cỏ xen lẫn giữa những lầu các tiếp nối nhau. Triển Bạch không sao nhận định được chàng đang ở nơi nào trong Kim phủ, dù rằng chàng đã mấy lần đến đây!Trước mặt chàng bỗng xuất hiện một thông đạo thẳng tắp, hai bên thông đạo trồng Mộc Tê hoa, cắt xén cẩn thận như hai bức tường thấp che kín hai bên. Ngay giữa thông đạo có một vật đen nằm lù lù chẳng biết vật Bạch bước lên vài bước, chàng đã nhận ra đó là một người!Triển Bạch lòng nóng như lửa đốt, đó là Lôi đại thúc, Nhữ lão tiêu đầu, Thái Bạch song dật hay chính là vị hôn thê của chàng?Chàng không kịp suy tính thiệt hươn vội bước tới cúi sát xuống xem đó là ai?Nhưng chàng vừa cúi xuống người nằm dưới đất hệt như một cỗ tử thi bỗng đột ngột xuất chưởng đánh thẳng vào mặt chàng. Chưởng phong mãnh liệt lại mang theo hàn khí lạnh buốt như băng Bạch phần vì bất bị, hai nữa khoảng cách lại quá gần, hầu như không thế tránh né mà công lực của chàng đã đến mức ý động công sinh. Thiên Hoán Phiêu Phong bộ lại linh hoạt dị thường, chưởng phong chưa kịp chạm vào giữa thân hình, chàng đã phóng lên cao ba thước tránh được chưởng của đối phương. Trong lúc tức giận, chàng vừa định giơ chưởng phản công, bỗng thấy đối phương lật ngửa người ra, miệng phun một ngụm máu tươi toàn thân co giật mấy cái mới chết Bạch thu thế nhìn kỹ lại, thấy đối phương là một thiếu niên diện mạo khá tuấn tú, nhưng chỉ còn có một tay. Triển Bạch bỗng à lên một tiếng, thì ra đối phương là Tiểu Thanh Phù Mãnh Như biết Mãnh Như Bình bị ai đả thương? Nhưng thấy y trước lúc chết còn vận hết tàn lực đánh ra một chưởng, hòng khiến đối phương lưỡng bại câu vong, cũng đủ thấy là kẻ thâm độc đến dường nào?Triển Bạch bỏ qua tử thi Mãnh Như Bình, theo thông đạo tiến vào!Đi hết thông đạo thì đến một khoảng sân khá rộng. Khắp mặt sân tử thi nằm la liệt, cái nào cái nấy đều cụt tay cụt chân, máu me bê bết trông rất thảm khoảng sân có chiếc cổng lớn bên trên có tấm biển đề “Dĩ Tình viện”. Bên trong là hai dãy lầu chạy dài về hai phía tả hữu, nhưng chỉ có tòa kiến trúc chính giữa có phát ra ánh tấm sa mỏng che cửa sổ, Triển Bạch nghe tiếng xé vải “Toẹt! Toẹt!” cùng tiếng cười hăng hắc của nữ nhân. Chàng nhíu mày ngẫm nghĩ, ai lại có thể trong một khung cảnh mưa máu gió tanh như vậy lại cười đùa cho được? Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, thân hình Triển Bạch nhanh như làn khói lướt đến bên cửa sổ, nhón gót nhìn tấm gương lớn trong phòng, một thiếu nữ tuyệt sắc, mặt đỏ lự, đôi mắt vô thần, hai tay không ngừng xé y phục trên người, tấm thân lõa lồ của nàng lồ lộ dưới ánh nến!Xé áo quần đến khi chẳng còn gì để có thể xé được nữa nàng bắt đầu ưỡn ẹo một vũ khúc chẳng theo một tiết tấu vũ đạo nào nhưng lại toát lên một hấp lực ghé biệt là tiếng cười dâm đãng của nàng càng khiến Triển Bạch thất tán thần định thần nhìn kỹ lại mới nhận ra thiếu nữ chính là Giang Nam đệ nhất mỹ nhân Kim Thái phòng còn một người nữa, đứng quay lưng về phía cửa sổ say sưa ngắm nhìn vũ điệu lạc hồn của Kim Thái Phụng. Qua cách phục sức của gã, Triển Bạch cũng nhận ra, đó là Nam Hải Thiếu chán chê một lúc, Nam Hải Thiếu Quân giang tay ôm chầm lấy thân thể lõa lồ của Kim Thái Phụng, cất tiếng cười dâm đãng, nói - Mỹ nhân! Đêm nay ta sẽ đưa nàng vân du tiên cảnh!Triển Bạch nhìn thấy đôi mắt không chút thần sắc của Kim Thái Phụng biết nàng đã bị Nam Hải Thiếu Quân dùng Xuân Tình dược chế lại lúc chàng thọ bệnh nằm trong Kim phủ, nàng đã ân cần chăm sóc, lại nghĩ đến ân đức nàng đã cứu chàng khỏi Thạch Cơ đại trận. Triển Bạch không nỡ làm ngơ trước cảnh nàng sắp bị Nam Hải Thiếu Quân làm nhục. Không cần biết đến hậu quả thế nào, Triển Bạch vận chưởng đánh vỡ một khoảng tường, thân hình cũng nhẹ nhàng lướt vào trong Hải Thiếu Quân những tưởng đã có thể đăng đài nhập thất, không ngờ lại có kẻ phá ngang, giật mình quay lại. Nhưng khi phát hiện ra Triển Bạch gã lập tức trấn tĩnh, cười nhẹ nói - Không ngờ lại là Triển huynh! Thúy Thúy đã bị Triển huynh ăn mất nước đầu rồi không lẽ giờ lại còn muốn cướp công của bản Thái tử nữa?Triển Bạch cười lạnh, nói - Thật không ngờ đường đường là Thần Long Thái Tử chẳng qua cũng chỉ là một dâm tặc, dùng thủ đoạn đê hèn để phá nhụy hái hoa!Nam Hải Thiếu Quân đột ngột rút phắt chiếc ngân phiến, nhanh như chớp điểm tới Mi Tâm huyệt của Triển Bạch chân bước Thiên Hoán Phiêu Phong bộ, thân hình chàng như u linh lùi lại ba bước thoát khỏi tầm khống chế của đối phương, đồng thời phản công một thế “Tiết Nguyên Điểm Nguyên” nhằm Mạch môn của đối phương chém Hải Thiếu Quân hơi rúng động gã không thể ngờ được thân pháp, thủ pháp của Triển Bạch còn nhanh hơn gã!Nhưng Nam Hải Thiếu Quân soái lãnh quần hùng vào Trung Nguyên để mưu nghiệp bá, đương nhiên phải có một thân tuyệt học. Ngay lúc chưởng của Triển Bạch sắp chạm vào cổ tay gã thì lập tức “soạt!” một tiếng, chiếc quạt bằng bạc xòe ra, một chiêu “Dã Độ Hoành Chu” chiếc quạt vẽ nên một luồng ánh sáng bạc quét thẳng vào ngực Triển Bạch? Vừa tránh khỏi thế công lại vừa có thể phản công, chiêu thức của Nam Hải Thiếu Quân xứng đáng được xưng là nhất tuyệt!Triển Bạch vận công lực vào tả chưởng nhằm đạo ngân quang đẩy ra...Bùng! một tiếng, Triển Bạch hơi đảo người một chút nhưng vẫn đứng nguyên vị, Nam Hải Thiếu Quân bị chấn lui ba bước!Nam Hải Thiếu Quân là người có tâm cơ, thấy công lực mình không bằng Triển Bạch, e đánh lâu lỡ bị bại dưới tay đối phương làm tổn thương danh tiếng mình, nên mượn lực phản chấn tung người qua khoảng tường đổ phi thân ra ngoài, miệng quát lớn - Bản Thái tử đi đây! Nhưng ngươi cũng đừng hòng sống mà đi khỏi nơi đây!Vừa quát vừa vung tay phóng ba đạo ngân quang vào mặt Triển Bạch thối lui một bước vung chưởng gạt phăng ba mũi phi tiêu thì Nam Hải Thiêu Quân đã mất Bạch vừa định phi thân đuổi theo thì bất thần, một thân thể nóng hừng hực đã ôm chặt lấy Bạch thất kinh quay lại thấy Kim Thái Phụng hai mắt khép hờ, đôi môi anh đào hơi nhếch lên, run rẩy phát ra những tiếng rên hừ hừ...Nhưng giờ đây nào phải là một thiên kim tiểu thư nhà quyền quý nữa, rõ ràng là dâm nữ...Triển Bạch vốn định đẩy nàng ra, nhưng Kim Thái Phụng sau khi uống phải Xuân Tình dược, bỗng trở nên mạnh mẽ dị thường, hai tay ôm ngang người Triển Bạch siết cứng như hai gọng Bạch đang lúc bối rối không biết làm sao thì nghe “rầm!” một tiếng, từ trên trần nhà một chiếc lồng sắt vừa vặn bốn bức tường của gian phòng chụp xuống!Triển Bạch thất kinh biết Nam Hải Thiếu Quân ở bên ngoài phát động cơ quan định bắt sống Bạch không còn tị hiềm gì nữa, lập tức điểm vào Hôn Thùy huyệt của Kim Thái Phụng, xong ôm nàng đặt lên giường. Chàng vừa định với tay ra sau lưng rút Vô Tình bích kiếm, nhưng bên ngoài cửa sổ đã thấy một luồng khói trắng tràn vào khói tỏa đi rất nhanh, thoắt cái đã tràn ngập gian phòng. Triển Bạch trong lúc bất ngờ, hít phải một ít khói toàn thân mềm nhũn ngã người lên mình Kim Thái Phụng...Triển Bạch không bị hôn mê, có điều tay chân chàng hoàn toàn không cử động được. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng nữ nhân lạnh như băng nói - Sư huynh! Ngươi đang giở trò gì ở đây?Lại nghe giọng Nam Hải Thiếu Quân cười gượng gạo, đáp - Sư muội hà tất phải đa nghi như vậy! Ta có giở trò gì đâu? Có điều ta vừa bắt được một đại địch...- Hừ! Ngươi tưởng là ta không biết? Ngươi nhốt ái nữ Kim Cửu vào đây rồi giở thói bướm hoa chứ gì?Nam Hải Thiếu Quân không chối cũng không nhận, chỉ cười hềnh hệch mà nghe nữ nhân tiếp - Ngươi làm càn làm quấy ở Nam Hải thì được, nhưng đây là Trung Nguyên, đại sự còn chưa thành ngươi đã giở thói làm càn! Hừ! Còn chưa chịu giở lồng sắt lên?Nam Hải Thiếu Quân nài nỉ - Đối phương võ công cao cường, ta mới phải dùng đến Long Diên hương làm hắn hôn mê, nhưng bây giờ mở cửa ra lỡ..- Không cần biện bạch nữa, mở ra!Nam Hải Thiếu Quân còn đang ngần ngừ, thiếu nữ đã quát lớn - Ngươi không chịu mở chẳng lẽ ta không mở được sao?Dứt lời đã nghe lách cách mấy tiếng, lồng sắt từ từ nâng phòng vẫn dày đặc khói nữ vung tay ném một vật gì vào trong phòng. Chỉ nghe nổ “Bốp!” một tiếng, ánh lửa xanh nháng lên một cái, khói trắng lập tức tan nữ bước vào trước Nam Hải Thiếu Quân cũng theo sát gót, nhưng nhìn vào trong phòng, bất giác gã kinh ngạc đến ngẩn ra trong phòng trống rỗng, chẳng có Triển Bạch mà cả Kim Thái Phụng cũng biến Hải Long Nữ cười lạnh nói - Sư huynh! Người mà ngươi bắt được đâu rồi?Nam Hải Thiếu Quân vốn là người giảo hoạt cái thế, giờ cũng ngớ người không sao đáp lời ra khi lồng sắt được kéo lên thì đã có một Quỷ diện quái nhân cắp Triển Bạch và Kim Thái Phụng luồn qua khoảng tường đổ bí mật thoát ra ngoài. Triển Bạch tuy không cử động dược nhưng thần trí vẫn sáng suốt đương nhiên chàng đã nhận ra người cứu mình chính là Liễu Thúy Thúy. Nhưng quái lạ là tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?Nàng định đưa hai người tới đâu? Nhưng chàng đã trúng độc Long Diên hương, chẳng những tay chân không cử động được mà cả miệng cũng không nói được, nên đành ngậm tăm mặc cho nàng mang đi dâu thì mang!Liễu Thúy Thúy cắp hai người đi, không thèm lấy một mảnh vải che cho Kim Thái Phụng, cứ để lồ lộ như vậy phóng như bay. Thoắt cái đã đến một hoa viên rộng, nàng buông tay ném hai người sau một ngọn giả nhìn Triển Bạch cười lạnh, nói - Ta vốn không có ý cứu ngươi, nhưng vì muốn nhìn thấy rõ bộ mặt thật của nam nhân các ngươi nên mới đem ngươi ra đây! Ta hỏi ngươi, ngươi với ta tuy không có tiếng phu thê nhưng thực tế đã là phu thê, tại sao lại còn có Uyển Nhi giờ lại thêm Kim Thái Phụng? Trong lòng của ngươi có bao nhiêu nữ nhân?Qua một khoảng thời gian độc tính của Long Diên hương đã giảm bớt phân nào, lúc này tuy Triển Bạch chưa cử động được nhưng miệng thì đã nói được. Chàng cười khổ nói - Thúy muội, không nên ghen bóng ghen gió, những điều chưa xác định được hà tất phải nói càn?Thúy Thúy cười lạnh - Hừ, lời nói một phía của ngươi không đáng tin, để ta cứu thị tỉnh lại để đối chất. Nếu thị nói có quan hệ với ngươi thì, chừng đó sẽ tính sổ với ngươi lời lấy ra một dược hoàn nhét vào miệng Kim Thái PhụngMột lát sau Kim Thái Phụng rùng mình mấy cái tỉnh dậy, thấy trước mặt mình là một Quỷ diện quái nhân trông mặt rất gớm ghiếc, trong khi mình lại không có một mảnh vải che thân. Nàng rú lên một tiếng quay sang ôm chầm Triển Thúy hừ lạnh nói - Thực tế đã chứng minh, ngươi còn gì để biện hộ nữa?Dứt lời rút “xoảng!” Vô Tình bích kiếm trên lưng Triển Bạch nhắm lưng Kim Thái Phụng đâm tới Triển Bạch quát lớn - Khoan đã!Thúy Thúy cười lạnh - Sao? Ngươi đau lòng lắm hả? Hừ, ta nhất định phải giết chết ả ngay trước mặt ngươi!Triển Bạch cười lạnh - Con quỷ Dạ Xoa kia? Ngươi tưởng ngươi giết chết một thiếu nữ vô can rồi có thể khiến ta hồi tâm chuyển ý sao? Ngươi lầm to rồi!Thúy Thúy vốn định đâm một kiếm giết chết Kim Thái Phụng nhưng nghe Triển Bạch nói ba tiếng Quỷ Dạ Xoa lập tức dừng tay, hỏi lại - Ngươi nói ai là Quỷ Dạ Xoa?Triển Bạch cao giọng nói nghe như quát - Ta nói ngươi là Quỷ Dạ Xoa! Trong khi sự tình còn chưa rõ trắng đen, chỉ vì ghen bóng ghen gió mà đang tâm giết người vô can!Triển Bạch vừa nói đến đây, Thúy Thúy đã ném thanh kiếm xuống đất ôm mặt khóc ròng rồi phi thân đi ra Quỷ Dạ Xoa đối với Thúy Thúy lại mang một ý nghĩa rất đặc là sư phụ nàng, Hồng Phấn Khô Lâu Quỷ Diện Kiều Oa, ra đời đã gặp thảm cảnh. Sinh ra chưa đầy một tháng đã bị đem bỏ ở một hoang sơn, may gặp Thiên Tiên Ma Nữ cứu sống, nuôi dưỡng nên người đồng thời truyền thụ cho võ lớn lên nhờ có được một nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn lại mang một thân võ công tuyệt thế, vì vậy xuất đạo không lâu đã có vô số thanh niên nam tử quỳ gối dưới chân cầu xin ban cho chút ái đó Thiên Tiên Ma Nữ vì nghe lời xúi giục của kẻ khác đã thi triển Thác Nữ Mê Hồn đại pháp khiến cho Chỉ Nhãn lang quân phải tẩu hỏa nhập ma. Việc này đã làm võ lâm Trung Nguyên công phẫn, dốc hết lực lượng bao vây sào huyệt hai sư đồ cuối cùng Thiên Tiên Ma Nữ thoát chết chạy ra tới hải đảo ẩn thời gian sau Thiên Tiên Ma Nữ sinh bệnh từ trần, hoang đảo chỉ còn lạt một mình Quỷ Diện Kiều này Trung Nguyên đại loạn, võ lâm tranh hùng tranh bá không lúc nào yên, việc này khiến cho không ít những nhân vật tà ma ngoại đạo bỏ trốn ra tận hải đảo!Quỷ Diện Kiều Oa sống một mình trên đảo thấy cũng đơn lẻ, nên bắt đầu thu dụng số người đào vong. Quỷ Diện Kiều Oa tuy tuổi đã cao nhưng nhờ thuật trú xuân cao cường nên không chỉ giữ dược bề ngoài tuổi trẻ mà cả tâm hồn lúc nào cũng như một thiếu nữ đương số những kẻ đào vong có một thanh niên tên gọi Long Khiếu Thiên, hai người vừa gặp mặt đã say nhau như điếu đổ và tạo nên một mối tình oan mấy năm, Long Khiếu Thiên đột ngột bỏ mặc Quỷ Diện Kiều Oa trở về Trung Nguyên, đi biền biệt một năm mà chẳng có tin tức Diện Kiều Oa bỏ hải đảo vào Trung Nguyên tìm kiếm mới hay Long Khiếu Thiên đã thành thân với người khác và sinh được một con lúc máu ghen sôi trào Quỷ Diện Kiều Oa tìm đến nhà Long Khiếu Thiên không ngờ bị một bằng hữu của Long Khiếu Thiên dùng mê dược làm cho hôn mê bất tỉnh để gian dâm!Long Khiếu Thiên nhân cơ hội này dùng nó để cắt đứt quan hệ với Quỷ Diện Kiều Diện Kiều Oa như muốn phát điên, nàng trở thành một ma nữ dâm đãng, giết chết tất cả các thanh niên có quan hệ xác thịt với nàng, đồng thời chế một mặt nạ hình quỷ luôn mang trên mặt. Cũng từ đó có danh hiệu Hồng Phấn khô lâu Quỷ Diện Kiều hành của Quỷ Diện Kiều Oa quá lớn, khiến cho võ lâm hắc bạch lưỡng đạo liên thủ vây công nơi Thái Sơn. Sau mấy ngày mấy đêm vây công khổ chiến, nàng bị đánh rơi xuống vực sâu, may mà không chết. Sau khi tự trị nội thương nàng trở về hải Long Khiếu Thiên sau lần mưu đoạt được một bí kíp võ công, bị đối phương truy sát, buộc phải mang thê tử trốn trở ra hải biết hắn dùng cách chi mà thuyết phục được Quỷ Diện Kiều Oa dung nạp cả ba người!Long Khiếu Thiên nhờ vào bí kíp tu luyện được một thân võ công tuyệt thế, tự xưng mình là Nam Hải Nhất Quân khai sáng ra Nam Hải trai của Long Khiếu Thiên lớn lên được phong là Nam Hải Thiếu lần trở ra hải đảo, Long Khiếu Thiên cùng Quỷ Diện Kiều Oa ân ái mặn nồng, không đầy một năm sau Quỷ Diện Kiều Oa sinh hạ được nữ nhân, chính là Nam Hải Long Nữ!Kế đó một người trong Giang Nam thất hiệp là Liễu Sùng Hậu vì không đồng tình với năm người kia hãm hại minh huynh Triển Vân Thiên nên bị bức phải đào vong ra hải đảo nương nhờ dưới bóng Nam Hải nữ Liễu Sùng Hậu, Liễu Thúy Thúy được mười hai, mười ba tuổi dung mạo bất phàm, được Nam Hải Nhất Quân chỉ định làm tiểu tì phục thị Nam Hải Long Nữ. Liễu Sùng Hậu thân là một trong Giang Nam thất hiệp, ái nữ mình cũng đáng gọi là Thiên kim tiểu thư nào chịu làm tì nữ cho người? Nhưng lão ở trong thế chẳng đẳng đừng, đành bấm bụng ưng ngờ Thúy Thúy lại được Quỷ Diện Kiều Oa yêu thích nên thu dụng làm đồ đệ cùng Nam Hải Long Nữ luyện tập võ Liễu Sùng Hậu tuy không tham gia sát hại minh huynh Triển Vân Thiên, nhưng nhờ vào thủy công cao cường. Lần lặn xuống vớt bảo vật, lão đã dùng một quyển sách giả tráo lấy võ học chân kinh. Vì vậy Càn Khôn Chưởng Vân Tống Long được phần võ học chân kinh nhưng An Lạc công tử ôm sách trong tay gần chục năm vẫn không tu luyện được một công phu Sùng Hậu gởi thân nơi hải đảo nhẫn nhục tu luyện võ học chân kinh chờ khi công thành sẽ trở lại Trung Nguyên vấn tội Ngũ hiệp báo thù cho Triển Vân không ngờ sau khi luyện xong võ công trong võ học chân kinh thì Liễu Sùng Hậu cũng thấu triệt đạo pháp, coi trần thế là tạm bợ, nên lòng phục hận cũng tiêu Sùng Hậu đem vật bất ly thân là chiếc Ngân phiến tặng cho Nam Hải Thiếu Quân, không hỏi đến việc giang hồ nữa. Những lúc nhàn rỗi lão đem việc xưa kể lại cho Thúy Thúy nghe, chính vì vậy mà Thúy Thúy lại hiểu mối ân oán giữa Thất hiệp rõ hơn Triển nói về sự tích của ba tiếng Quỷ Dạ Xoa đối với Thúy Khiếu Thiên vốn phường háo sắc, khi lưu lạc ra hải đảo gặp Quỷ Diện Kiều Oa sinh lòng say gần gũi mấy năm lòng đã chán ngán, cộng thêm sự tỉnh mịch trên hoang đảo, thế là hắn không hẹn mà bỏ về Trung Nguyên. Về Trung Nguyên nhờ vào ngoại mạo tuấn tú, cộng thêm tâm cơ thâm trầm hắn đã cưới được Trung Nguyên Ngọc thứ hai trở ra hải đảo, hắn hết lời ngon ngọt với Quỷ Diện Kiều Oa lại thề thốt sẽ tìm lại những ngày tháng mật ngọt xưa cũ với nàng. Nhưng khi Quỷ Diện Kiều Oa sinh hạ Nam Hải Long Nữ, sắc diện phần nào phai lạt, lại thêm môn hạ có Đào Hoa tứ tiên đang lúc sắc xuân phơi Hải Nhất Quân không tiếc lời mắng nhiếc, không chỉ Trung Nguyên Ngọc Nữ mà cả Quỷ Diện Kiều Oa là Quỷ Dạ vậy ba tiếng Quỷ Dạ Xoa đã ăn sâu vào tiềm thức của Thúy Thúy. Nó không chỉ biểu hiện sự bạc tình của người chồng mà còn bao hàm cả ý nghĩa người bị mắng lại chính là người vợ bị ruồng vậy khi nghe Triển Bạch mắng mình là Quỷ Dạ Xoa, Thúy Thúy đau lòng khôn tả, định bỏ đi Nhưng ngay lúc đó có một cẩm y thiếu nữ bước Bạch buộc miệng kêu lên - Uyển Nhi!Cẩm y thiếu nữ đúng là Uyển Nhi, nhưng trên gương mặt nàng đã mất hẳn vẻ mỹ miều trong trong ngày nào, thay vào đó là nét sầu khổ, tiều tụy!Uyển Nhi không thèm chú ý tới Triển Bạch, chỉ chắp tay sau lưng đi vòng quanh, mắt không rời Kim Thái Phụng!Kim Thái Phụng thấy Uyển Nhi dùng ánh mắt lạ lùng nhìn mình, lòng thẹn đến chín người. Tuy hai người cũng là nữ nhân, nhưng nàng vốn là thiên kim chi thể thường ngày lụa là gấm vóc chẳng thiếu thứ chi, giơ lại trần như nhộng trước ánh mắt đối phương, thử hỏi nàng không ngượng sao được?
truyen thien phat quyen