nên gọi anh là thầy hay chồng
#Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng? 10 CHƯƠNG MỚI NHẤT Chương 84: Đêm nay ở lại với anh Chương 83: Má có yêu con không? Chương 82: Di dời tổ ấm Chương 81: Quan điểm cá nhân của thầy Vũ Chương 80: Muốn uống rượu phạt Chương 79: Một nửa sự thật Chương 78: Đi Nhẹ, Nói Khẽ, Cười Duyên Chương 77: Cám Ơn Anh Vì Tất Cả Chương 76: Phúc Đức Tại Mẫu
Đấy là chuyện khúc mắc cuộc đời chừng như vô vọng của một nữ nông dân bình thường hiện tại. Truyện ngắn Cất tiếng gọi trời của tác giả Kiều Bích Hậu in trên báo Văn Nghệ số 32, ngày 8/8/2020. Chị đang học lớp 9 thì phải bỏ học vì mẹ ốm nhập viện. Bỏ học
Cậu anh biết gọi ba trước thì cậu em lại biết gọi mẹ trước. Cậu anh có vẻ rất tinh ranh và hay ăn hiếp em thì cậu em lại tỏ ra là người từ tốn, biết nhường nhịn. Đặc điểm chung của 2 anh em là rất thích nhảy, cứ hễ bố mẹ mở nhạc là 2 cu cậu nhún nhảy theo
Sợ chồng biết nên ko chat dc, chồng em gia trưởng nênchán lắm. Thầy giáo toàn người nghiêm túc thôi Anh. Không đủ hư ạ Nữ Tìm trẻ lạc ở ninh bình (là nữ, ko gay hay là trai nhé. nguyennamduong; Thứ năm lúc 21:28; Chợ Tình; Trả lời 1 Đọc 169.
Ngoài là một nghệ sĩ tôi còn làm giảng viên ở Học viện Âm nhạc Quốc gia nên luôn suy nghĩ chương trình của mình làm sao phải có ý nghĩa. NSND Quang Thọ là người thầy, ca sĩ Tấn Minh là người anh, ca sĩ Đăng Long hay nhóm Dòng thời gian là những nghệ sĩ trẻ rất có nội lực.
Leute In Der Umgebung Kennenlernen App. Cứ ngỡ rằng con tim này quá sắt đá không muốn mở lòng với ai, nhưng ngày mà em ngã vào lòng tôi thì bức tường băng giá ấy sụp đổ. Đôi mắt trong veo của em, nụ cười xinh đẹp của em, sự thuần khiết của em, mọi thứ của em tôi đều muốn chiếm hữu của riêng mình. Tôi nguyện dùng cả phần đời còn lại để thương yêu, chăm sóc và cưng chiều em luôn mãi. Truyện đôi lúc bàn về cuộc sống hôn nhân và tình dục vợ chồng. Mong các bạn dưới 18 tuổi nên thận trọng. Mình không muốn dạy hư các bạn này do Hạnh Pinky cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon
Khi ba mẹ thầy xuống được tới chân núi, nơi có người dân sinh sống thì trời đã chập tối. Một vài người bạn đi cùng đang lo lắng tìm kiếm ông khắp nơi, khi thấy ông đi xuống cùng với 1 cô thôn nữ là dân bản địa. Họ vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Mẹ thầy từ biệt ông vì phải trở về nhà do trời đã tối muộn. Ông quyến luyến không muốn bà rời đi, nên vội cầm tay bà lại, tháo chiếc đồng hồ bằng da thật của mình mua bên Tây, đặt lên tay bà bịn rịn nói- Em hãy đợi anh, anh sẽ về kêu ba mẹ mang trầu cau lên nhà hỏi cưới mỉm cười, tay nắm chặt lấy tín vật tình yêu của ông rồi quay đầu trở về nhà. Trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc, nỗi tương tư của thiếu nữ ngây thơ với tình yêu đầu đời. Nhưng đời nào như mơ, bà nội thầy khi nghe xong chuyện, ngoài mặt thì ừ hử cho ba thầy vui, vì biết tính khí nóng nảy, ngang tàng của con trai mình. Nhưng trong lòng không thể chấp nhận 1 nàng dâu nghèo khổ, quê mùa ở vùng núi hẻo lánh xa xôi đó được. Do tư tưởng mang nặng văn hoá người xưa là phải tìm người môn đăng hộ đối với gia đình mình. Vì không cùng giai cấp sẽ khó bề chung ngày con trai xuống tỉnh công tác 1 tháng, bà nội thầy kêu tài xế lái xe lên thẳng nhà mẹ thầy ở Lâm Đồng để nói chuyện. Với thân phận là bà hội đồng giàu có, quyền cao chức trọng. Nên khi nhìn thấy mái nhà tranh nghèo hèn của mẹ thầy, bà tức sôi ruột, nghĩ rằng con trai mình lên núi bị bỏ bùa yêu rồi nên rắp tâm phải phá giải cho bằng được. Bà dùng những lời lẽ cay nghiệt, độc đoán giáng xuống gia đình của mẹ thầy. Ông ngoại thầy giận run người, tuy nghèo khổ nhưng tâm hồn ông thanh cao, nghèo sạch rách thơm. Ông dạy dỗ con cái đứa nào đứa nấy cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Khi nghe bà nội thầy miệt thị, khinh khi con gái của ông như thế. Ông đứng phắt dậy, đuổi thẳng bà nội thầy ra khỏi nhà, kêu rằng “con trai của bà có trải thảm đỏ từ Sài Gòn lên tới Lâm Đồng để cưới con gái tôi. Tôi có chết cũng không đồng ý. Tiền nhà bà nhiều thật, nhưng xin lỗi, bà nên dùng số tiền đó bồi dưỡng nhân cách của mình lại đi, mời bà về cho, gia đình chúng tôi không tiễn. Còn đây là tín vật con trai bà để lại, bà mang về luôn đi.”Bà nội thầy tức giận đùng đùng bỏ đi, còn mẹ thầy thì ngồi trong buồng khóc mấy ngày liền đến sưng cả mắt. Mẹ cùng các em ai nấy vây quanh an ủi, còn ông ngoại thì cứ ra vô thở dài. Cuối cùng ông quyết định đồng ý gả mẹ thầy cho 1 thầy giáo nghèo ở xóm bên, con của 1 người bạn lâu năm vốn đã ưng ý mẹ thầy bấy lâu. Ông trầm tư rồi khuyên nhủ mẹ thầy rằng- Thôi con ạ, yêu nhau là 1 chuyện mà lấy nhau lại là 1 chuyện khác. Mình nồi nào thì nên úp vung nấy thôi. Nếu thằng đó nó thương con thiệt, nó đã không để mẹ nó lên tận nhà mình chửi bới, miệt thị nặng nề như thế đâu. Đằng này nó trốn biệt tăm biệt tích không thấy mặt mũi đâu cả, chứng tỏ nó chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt với con thôi. Cha nói thiệt, dù nó có bất chấp cưới con về nhà, con cũng sẽ sống như địa ngục trần gian cho xem. Mấy thằng công tử phố Sài Gòn, thằng nào chả đào hoa năm thê bảy thiếp. Còn mẹ của nó, con thấy bả mồm mép thế nào rồi phải không? Con về làm dâu bả cũng chả thể sống yên ổn nổi. Thôi, con nghe lời cha, lấy thằng Nghị con cụ Kiên xóm bên đi con. Thằng đó tính khí hiền lành, gia cảnh cũng nghèo khó giống mình. Nhưng được cái chịu thương chịu khó, nó cũng thương con nữa. Con lấy nó cha sẽ yên tâm mặc dù vô cùng đau lòng, nhưng khi nghe cha giải bày thấu tình đạt lý, nên cũng gật đầu chấp nhận. Hai bên gia đình qua nói chuyện rồi định ngày cưới gấp rút vào cuối thầy đi công tác 1 tháng trở về, nghe bọn gia đinh thân cận trong nhà báo tin. Vội tìm đến bà nội thầy hỏi cho ra lẽ. Bà khóc lóc ăn vạ nói rằng bị đuổi về rồi còn bị ném cái đồng hồ trả lại nữa. Ông nội thầy thì nổi trận lôi đình, đe doạ rằng ” Con mà đi tìm con nhỏ đó, ta từ con”.Ba thầy bất chấp, bỏ ngoài tai lời trách mắng từ cha và tiếng khóc lóc năn nỉ của mẹ mà lao vào xe lái thẳng lên Lâm Đồng. Lên tới nơi cũng là lúc tối muộn, nhà mẹ thầy đã trang trí những dải băng đỏ vì ngày mai là ngày mẹ sẽ lên xe hoa đi lấy chồng. Ông điên cuồng đập cửa nhà gọi mẹ thầy ra. Ông ngoại thầy tức giận ra mở cửa, ba thầy rối rít đòi gặp mẹ thầy nhưng ông nhất quyết không cho- Cậu về đi, mai con gái tôi đi lấy chồng rồi, đêm hôm khuya khoắt cậu đập cửa nhà tôi thế này, hàng xóm lại dị nghị. Hết mẹ cậu giờ tới cậu đến làm bẽ mặt gia đình tôi sao. Gia đình cậu ác nghiệt vừa thôi chứ. Con gái tôi đắc tội gì tới các Bác, bác nghe con giải thích, tại con đi công tác dưới tỉnh 1 tháng nay không có ở nhà. Nên lúc mẹ con đến nơi này làm phiền mọi người nên con không hề hay biết. Con thương em Liễu thật lòng mà bác, bác gả em ấy cho con được không?Nói sao thì nói, ông ngoại vẫn không thể chấp nhận được. Thứ nhất là vì có chết cũng không muốn làm sui với gia đình ông bà nội của thầy. Thứ 2 là đã nhận toàn bộ sính lễ dặm hỏi nhà cụ Kiên, 2 bên gia đình đã chốt mai là ngày lành tháng tốt để đưa dâu rồi. Ông đẩy ba thầy ra khỏi cửa, miệng vẫn khăng khăng từ chối, nhưng cũng nhẹ giọng khuyên nhủ- Từ giờ cậu đừng làm phiền tới cuộc sống của con gái tôi nữa. Nếu cậu thương nó thật lòng thì nên chúc phúc cho cuộc hôn nhân này của nó. Giữa cậu và nó là 2 giai cấp sang hèn, không thể hoà hợp được. Nó mà về làm dâu nhà cậu chỉ tổ sống khổ tâm tới chết mà thôi. Tôi đã nhận sính lễ đám hỏi của người ta rồi. Cậu nên nghe lời mẹ cậu mà tìm 1 người môn đăng hộ đối mà lấy. Tôi cũng thông cảm cho mẹ cậu, âu vì bà ta cũng muốn tốt cho cậu thôi. Bậc làm cha làm mẹ ai mà nỡ hại con cái của mình, vì thế cậu cũng đừng quá cố chấp. Tôi nói hết lời rồi, cậu hiểu ý tôi chứ. Giờ thì hãy về đi, cho nhà tôi nghỉ ngơi để mai còn lo đại rồi ông ngoại đóng cửa lại, vừa cài then chốt vừa lắc đầu thở dài. Còn ba thầy thì vẫn đứng đó ngoài cửa. Dưới ánh trăng, bóng ông đổ xuống đường 1 mảng đen to lớn, tay đã nắm thành quyền. Ánh mắt sắc bén loé lên tia nguy hiểm và ngang thầy trong nhà nghe cuộc nói chuyện của ba thầy và ông ngoại, đôi mắt lại rưng rưng ngấn lệ. Nhưng biết sao bây giờ, khi cả 2 có duyên nhưng lại không phận. Trong thâm tâm bà cầu chúc ông sẽ tìm được 1 cô gái tốt, có thể lo lắng và chăm sóc cho ông suốt cuộc đời!Khi nhà trai mang mâm quả trầu cau tới rước dâu. Mẹ thầy trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, trên đầu cài tấm voan lưới trắng, tay cầm bó hoa lay ơn được bó gọn gàng, bước ra từ chiếc rèm cửa khiến quan viên hai họ ai nấy cũng phải ngỡ ngàng trước nhan sắc của bà. Chú rể với tướng mạo hiền lành, trong bộ vest màu ghi cứ ngẩn ngơ nhìn ngắm cô dâu của mình không chớp mắt, quên mất việc mình phải làm. Cho đến khi được bác trưởng họ nhắc nhở mới hoàn hồn làm xinh đẹp thuần khiết của cô dâu khiến đi đến đâu, làng xóm ai ai cũng phải hô hào kéo nhau ra ngắm nhìn, miệng khen ngợi hết lời đến đó. Chú rể thì mặt vẻ vang đầy tự hào, mọi người ai nấy đều hoan hỉ. Chỉ có cô dâu ánh mắt đượm buồn, ráng vẽ 1 nụ cười gượng gạo trên khi tới trước cổng chào nhà chú rể, 1 cảnh tượng kinh hoàng xảy ra khiến mọi người đang đi theo hàng la hét chạy bát nháo loạn xạ, mất hết trật tự. Ba thầy đứng chính giữa cổng chào, tay cầm 1 trái lựu đạn tung hứng như 1 trái banh. Xung quanh là vài ba trái mìn dưới chân trải đều khắp vườn nhà chú rể. Ông đứng ung dung, toàn thân phát ra khí thế bức người khiến tất cả trai làng gộp lại cũng không thể sánh bằng. Lúc này mẹ thầy thì chết trân, chú rể cùng ông bà sui xanh lè mặt mày. Chỉ có ông ngoại là đủ can đảm tỉnh táo quát Cậu kia. Sao cậu lại cố chấp đến như vậy. Ngày vui của nó mà cậu đến chúc mừng thế này sao? Tại sao lại bướng bỉnh không chịu buông tha nó Cô ấy vốn dĩ là cô dâu của thầy đanh mặt lạnh giọng đáp trả, rồi quay sang đe doạ mẹ thầy- Còn em. Một là đi theo và lấy tôi làm chồng. Hai là bước qua cái cổng chào này về làm vợ thằng đó, tôi sẽ cho mìn nổ và tất cả cùng chết. Em chọn bản là mẹ thầy khỏi cần chọn lựa vì ông bà sui gia cùng chú rể đã giơ cao tay đầu hàng khóc lóc xin tha mạng, không dám rước dâu nữa. Còn ông ngoại thì đưa tay vỗ đầu, đòi xấn tới cho ba thầy vài cú đánh thì trái lựu đạn trên tay ba thầy nãy giờ bị thảy ném xuống đất. Nói chứ ông ngoại cũng sợ chết lắm chứ bộ, nên cũng như ông bà sui và chú rể vội ôm đầu ngồi xuống sợ nó phát nổ. Lừa được mọi người 1 cú, ba thầy tranh thủ nhanh chóng tiến tới vác mẹ thầy đang còn đứng như tượng lên vai mà chạy thục mạng về chiếc ô tô Peugeot cổ thời đó. Ông đưa tay mở cửa nhét bà vào xe, rồi khởi động máy chạy mất hút sau những rặng quãng đường, ba thầy im lặng không nói tiếng nào, khuôn mặt hằm hằm nộ khí không còn vẻ tao nhã lịch sự như lần đầu bà gặp. Bà sợ hãi bẽn lẽn đưa mắt sang nhìn ông, run giọng hỏi- Anh đưa em đi đâu vậy?- Đi về làm vợ Không...không thể được. Chúng ta không thể đến được với nhau. Tại sao anh lại phá hỏng đám cưới của em chứ. Chiếc đồng hồ em đã gửi trả lại cho anh rồi mà!Bà lắu đầu nguây nguẩy trách cứ ba thầy, nước mắt nóng hổi đã tràn qua khoé mi. Ông đoán chừng mình đã chạy được 1 đoạn khá xa, chắc chắn rằng không ai có thể đuổi kịp. Nghe bà nói xong ông dừng xe lại, khuôn mặt bừng bừng nóng giận, nhưng khi thấy nước mắt của bà 2 hàng long lanh chảy xuống đôi gò má trắng mịn, ông lại mềm lòng- Anh đã nói em hãy đợi anh mà, sao em lại vô tình với anh như thế chứ!
Tôi, con Mỹ, con Thanh và thằng Khoa cùng ra sân vườn làm bữa tiệc nướng. Dưới bóng cây mát rượi, cả đám cùng nhau nhớ và kể lại những kỉ niệm lúc xưa. Thời gian trôi qua nhanh quá, quanh đi quẩn lại sắp năm cuối đại học, rồi tốt nghiệp ra trường để mà “Lao vào đời mà kiếm cơm, lao vào đời tìm cơ hội” rồi! Đấy là đối với tụi nó, chứ tôi còn chưa học xong năm 3 nữa là. Thấy chưa, lấy chồng sớm, sanh con sớm là cập rập vậy đó! Nhiều khi nghĩ cũng tủi lắm ấy chứ. Đang suy nghĩ miên man, tưởng tượng nếu như không gặp thầy Vũ, giờ tôi vẫn còn như tụi nó nhỉ? Vẫn chạy con cub 50 hết thành phố vừa đi làm vừa đi học. ”Bụp”, tui giật người 1 cái, con tôi trong bụng nó sút tôi không thương tiếc. Vì nó muốn thức tỉnh tâm hồn đang hoang tưởng và ăn mày quá khứ của mẹ nó, muốn gọi hồn mẹ nó trở về với hiện không đúng, nếu tôi không gặp thầy, tôi cũng chẳng học nổi lên tới đại học đâu. Bà mẹ kế dễ dàng gì tha cho tôi, đúng như lời ông chồng già nhà tôi nói. Lạng quạng ổng không bước vào cuộc đời của tôi sớm, chắc giờ có thể tôi đi làm dâu xứ Đài rồi. Chứ chả phải ngồi đây mà đàn đúm cùng lũ bạn, trong căn biệt thự xa hoa này. Trong bụng lại có thêm 2 đứa nhóc đáng yêu như thế này chứ! Thôi, cái gì cũng có cái giá của nó. Hạnh phúc là khi mình biết đủ, và trân quý những gì mình đang có. Tôi còn trẻ chán, lại quá may mắn khi gặp ông chồng tâm lí, yêu thương và quá chiều chuộng tôi như đã hứa khi sanh xong, ổng cho tôi tha hồ bay nhảy, làm những gì mà mình thích. Đã thế, ổng chẳng bao giờ ép tôi phải trưởng thành, cứ hồn nhiên sống healthy bên cạnh ổng. Vì thế giới bao la, mệt mỏi bên ngoài kia đã có thầy gánh vác cho tôi hết rồi. Quay qua nhìn thằng Khoa và con Thanh đang ngồi cạnh nhau chim chuột, thấy mà cũng hạnh phúc lây với tụi nó. Con Mỹ vừa ăn vừa lên tiếng hỏi- Thanh, sao mày không dọn qua ở chung với thằng Khoa luôn Thôi, nhà đứa nào đứa nấy ở, sáp tùng lại đè nhau quất miết học hành gì nổi!Con Thanh vừa dứt lời đã bị thằng Khoa đưa tay bịp chặt cái mỏ đang tía lia của mình lại. Thằng nhỏ trợn to mắt nhìn con Thanh, ý tứ bảo rằng chuyện này cũng đi nói tào lao với người khác được sao? Tôi và con Mỹ bụm miệng cười khiến Khoa công tử đỏ au cả mặt. Con Thanh kéo tay thằng Khoa xuống, giương mắt lên nhìn thằng Khoa hỏi- Bộ em nói không đúng sao?- Không! Bộ anh bên em chỉ vì chuyện đó thôi hả? Mẹ anh kêu em qua ở, cho em khỏi tốn tiền nhà trọ, lấy tiền đó để dành mà xài. Qua nhà mẹ sẽ lo hết cho em, em chỉ có tập trung học thôi. Mà em cứng đầu vừa thôi chứ!Nghe thằng Khoa giải thích, con Thanh cụp mắt nói lên tiếng lòng của mình- Nhưng em không thích sống thử, sống hạnh phúc vui vẻ đến lúc lấy nhau thì không nói. Lỡ về chung rồi lại phát hiện ra không hợp nhau. Bất đồng quan điểm rồi xảy ra mâu thuẫn, dẫn đến chia tay, cuối cùng em nhục nhã dọn đi, lại còn gắn mác đã từng sống thử với trai nữa, mặt mũi em để đâu. Anh là con trai không nói, nhưng em là con gái mà. Với lại em với anh chưa có danh phận chính thức, em không muốn mang tiếng sống bám vào gia đình bạn trai đâu. Em có tự trọng của riêng con ghệ mình nói quá thấu tình đạt lý, thằng Khoa thở dài, cũng cụp mắt nhìn con Thanh. Hai đứa nhìn nhau qua lại như kiểu” Em thấy anh hơi buồn ! Anh cũng thấy em hơi buồn. Nhưng... anh buồn hơn em”. Trông tụi nó như thế này, tôi cũng nói thêm ý bênh vực con Thanh, vì mình cũng là phận con gái, nên ít nhiều cũng hiểu rõ tâm tư của con nhỏ ra sao- Nó nói đúng đó Khoa. Mày hiểu cho nó đi, mày với nó mới yêu nhau đã bao lâu đâu, tự nhiên giờ dọn về nhà mày ở, để mẹ mày lo cho nó như vậy. Nhà mày không nói gì, nhưng người ngoài không hiểu lại nghĩ khác, tội cho con Thanh chứ mày chẳng mất mát gì đâu. Tụi bay cứ yêu đương tìm hiểu kĩ đi, mẹ mày cũng đã nói 2 đứa bay yêu thì yêu nhưng vẫn phải ráng học hành tử tế mà, đừng phụ công lao của ba mẹ 2 bên chứ. Mốt tốt nghiệp rồi ra đời, suy nghĩ chính chắn và trưởng thành, tự khắc tụi bay biết mình phải thế nào với nhau mà. Giờ còn trẻ quá! Cứ từ từ, đừng gấp này con Mỹ cũng thêm ý kiến, để chia sẻ cho bạn bè có những sự lựa chọ đúng đắn cho bản thân, chuyện nào giỡn được thì giỡn. Đôi khi có những chuyện phải cần sự nghiêm túc để nói chuyện, nhằm cùng nhau san sẻ và trao đổi, tiếp thu ý kiến từ Ừm Khoa, mày thương con Thanh thì mày cũng nên hiểu cho nó. Thầy Vũ và anh Nam nhà tao, dù gì cũng đã khá lớn tuổi. Vào đời ma sát, va vấp nhiều rồi. Họ có sự trưởng thành và chính chắn, quyết định của họ cũng có sự suy xét kĩ càng. Mày còn trẻ quá, cây cao chưa đủ bóng rợp. Mày ráng phấn đấu bản thân cho tốt đi, rồi lúc đó mày đường hoàng chính chính, tự tay mày rước nó về. Tự tiền mày kiếm mà lo cho nó, như vậy mày sẽ thấy tự hào hơn là giờ để mẹ mày lo cho nó không? Thấy chúng tôi mỗi người 1 ý nói quá chí lí. Thằng Khoa nắm chặt tay con Thanh, trong đáy mắt nổi lên rất nhiều tia cố gắng. Chẳng cần để ý trước mặt còn có sự xuất hiện của bọn tôi, nó cúi đầu thì thào vào tai con Thanh vài câu- Thanh, em đợi anh nha. Anh không dám hứa với em điều gì, nhưng sẽ ráng phấn đấu để sau này cho em có 1 cuộc sống thật Thanh cảm động khẽ gật đầu, rưng rưng mắt nhìn thằng Khoa. Như thể 2 đứa muốn cùng nhau cố gắng vì tương lai sau này. Cả tôi và con Mỹ trong lòng thầm chúc 2 đứa chúng nó sẽ mạnh mẽ vượt qua được nhiều sóng gió, mai sau có thể hạnh phúc bên nhau lâu dài. Mong rằng thằng Khoa cũng sẽ là bờ vai vững chắc cho con Thanh dựa vào như anh Nam và thầy Vũ vậy.——-————-Buổi chiều ấy, vẫn như mọi khi, tôi ngồi ở xích đu đù đưa đợi chồng về. Bụng bầu đã lú sắp vượt mặt, 2 chân bị phù và mặt mũi cũng hơi sưng rồi. Hai thằng nhóc dạo này do đã lớn nên không gian trong bụng quá chật hẹp, chúng nó thi nhau đạp rồi thúc tôi muốn ná thở. Đêm ngủ không nổi, nhiều khi đau lưng muốn nằm ngửa ra để giãn xương sống nhưng là cả 1 cực hình. Muốn trở mình là phải bợ cái bụng vác qua theo. Nằm ngửa ra 1 xíu là cái bụng nó đè cho muốn tắt thở. Đi lại cũng bắt đầu khó khăn và nặng nhọc. Ông thầy già còn đòi mua xe lăn để đẩy tôi đi cho nhanh, chứ thấy tôi ục ịch di chuyển nặng nề như thế này làm ổng xót không chịu ăn uống cũng nhiều hơn trước, ăn cơm là phải ăn cả thố chứ chén có nhằm nhò dính kẽ răng gì đâu. Nhiều lúc nửa đêm đói cào cả ruột, 2 đứa nhóc nó chịu không nổi, đạp tôi muốn rớt xuống giường. Cha già của tụi nó đang ngủ mà phải bật dậy, xuống làm đồ cho tôi ăn để chiều lòng 2 thằng oách con. Nhưng tôi lại chẳng lên cân bao nhiêu. Bầu 7 tháng mà tính từ lúc ốm nghén bị sụt 3 kg, đến giờ lên thêm được có 6 kí lô thui, mặc dù tôi đang mang thai đôi đó. Ông thầy già lo lắng không biết tôi lên cân ít như thế, rồi trong bụng con ổng có hấp thu chất dinh dưỡng được không? Kì diệu là đứa nào cũng đủ kí trong từng giai đoạn, đã thế các chỉ số còn cao hơn các thai nhi bình siêu âm 4D mà mũi đứa nào cũng cao chọc trời, mới nhìn sơ qua mà thấy khuôn mặt đứa nào đứa nấy nét không thể tả. Có thằng nhóc mà bị chẩn đoán là sau này sẽ làm mưa làm gió nó còn giơ ngón tay hình chữ “ V ” như muốn chào tôi với ba nó vậy. Bác sĩ siêu âm vô tình chụp được khoảnh khắc ấy và in ra, tôi đem về cho bà Lệ coi mà cả nhà ai cũng muốn cười banh xóm làng. Tôi muốn đi tập Yoga cho bà bầu để sau này dễ sanh nở, nhưng bị ông chồng già cản Thôi, em chịu khó đi bộ trong nhà tới lui cho khoẻ, đừng tập mấy bài tập gì đó cho nở xương chậu dễ đẻ làm gì. Con nó đủ tuần, đủ kí, đủ tháng anh cho em mổ chủ động bắt thai ra. Chứ em sinh đôi, nhiều biến chứng lắm, đợi em vỡ ối đẻ thường lỡ có chuyện gì thì anh sống ra sao?Với nhìn em đau đẻ quằn quại anh cũng chịu không nổi đâu. Em yên tâm, anh sẽ theo em vô tận phòng mổ, cùng em vượt cạn mà, tận mắt thấy em và các con bình an anh mới yên lòng. Chứ đứng ngoài ngóng chờ trong hồi hộp, sợ anh bị ép tim, chưa kịp gặp mẹ con em đã quy tiên luôn rồi. Với lại..... phải giữ chỗ đó của em cho cẩn thận, để 2 thằng nhóc nó chui là từ nơi đó, hết thằng này tới thằng kia, là nát hết hàng họ của anh. Sau này lấy gì mà ổng muốn sao thì tôi nghe vậy, cãi làm gì cho mệt. Khi xe thầy đã xuống tầng hầm để xe, vài phút sau bóng ổng đã xuất hiện, từng bước tiến lại gần tôi đang đứng chờ ổng nãy giờ. Sự mệt mỏi sau 1 ngày làm việc vất vả chợt tan biến, khi tôi đeo “cái balo ngược” bự chảng đứng đó nhìn ổng cười. Ánh nắng chiều tà phủ xuống đầu nhợt nhạt sắp tắt. Những cơn gió chiều lồng lộng lùa vào khoảng sân rộng đung đưa cây cỏ và làm tóc tôi khẽ tung bay. Thầy từ trên cao ngó xuống, khuôn mặt đã già đi hơn lúc tôi gặp ổng lần đầu trên giảng đường chút xíu. Nhưng vẫn còn soái và ngầu lắm. Vẻ điển trai, tuấn tú vốn có đã “mặn” thêm vài phần sau khi đã có vợ có con. Chính tôi là vợ còn cảm nhận toàn thân ổng ngày càng toát ra vẻ quyến rũ của người đàn ông có gia đình hơn hồi xưa rất nhiều. Thấy mình ngày càng xuống sắc mà chồng mình phơi phới như thế quả là có chút tủi thân và ghen tị. Giờ mà ổng muốn cưới thêm vợ bé chắc gái nó đăng kí xếp hàng từ đây ra tới Hà Nội cho nhìn tôi, khẽ đưa tay vuốt tóc tôi cho gọn gàng, không để gió thổi bay nữa. Nhu mì hỏi- Bữa nay ở nhà 2 thằng giặc nó có đạp em nhiều không?- Đạp muốn chết đi sống lại luôn nè, anh về xử nó cho em Hai cái thằng này thiệt là !Nói rồi thầy bế bổng cả mẹ lẫn con vào nhà, không quên đặt lên trán tôi 1 nụ hôn nhớ nhung. Gian bếp đã ngập tràn mùi thức ăn thơm phức, dì Phương và dì Hồng - người giúp việc mới đã bày biện tất cả trên bàn ăn, chờ tôi và thầy vào cùng nhau dùng bữa tối. Hoá ra hạnh phúc đơn giản chỉ có vậy !
Tôi và thầy cùng nhau ăn sáng và đi bộ đến trường sẵn tập thể dục. Mặc dù lúc 5 giờ sáng thầy đã dậy sớm tập gym rồi, nhưng vẫn muốn đi cùng tôi. Đứng trong thang máy, tôi rủ rỉ hỏi thầy- Sao thầy không đi xe vậy?- Đi vài bước là tới trường rồi, có khùng không mà đánh xe hơi vòng vòng cho mất tôi đang rất lo sợ, ổng cùng tôi đi thế này đến trường có phải là quá kì quặc và mờ ám hay không? Chẳng khác nào tự tạo sự nghi ngờ cho dân chúng. Rồi tin đồn rần rần lan đi, chắc tôi học không nổi Vậy lát ra khỏi chung cư, em đi trước cho lẹ, thầy đi sau ha. Chứ để người trong trường thấy em với thầy như vầy, nảy ra chuyện lớn luôn thầy này lúc nóng lúc lạnh, lúc lèm bèm rõ nhiều, lúc lại ăn nói kiệm lời cụt lủn, chỉ có khi “lên giường” là ngọt ngào sến súa với tôi để dụ khị thôi, thật đáng ghét. Thang máy mở cửa, tôi chuẩn bị phóng ra thì ổng chụp tôi lại- Trưa nhớ về ăn “Thôi mà thầy, hôm nay cho em ăn ngoài với bạn 1 bữa nha. Chiều em về sớm mà.” Tôi nắm lấy cánh tay ổng nũng nịu năn Bữa nay thui đó, ăn ngoài nhiều không tốt đâu. Chiều tôi về mà chưa thấy cái mặt em ở nhà là chết với gõ nhẹ lên trán tôi ra sức dặn dò. Tôi gật đầu ”dạ” rồi muốn tung tăng đi nhưng chưa đâu. Thầy kéo tôi lại đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên trán rồi mới thả tôi đi. Mặc dù lúc trước khi ra khỏi nhà, ổng đã đè hôn tôi tới tấp ở trển Người ta kìa thầy, kì quá nhăn nhó nhìn ổng mà ngượng đỏ mặt với những ánh mắt ngạc nhiên, hiếu kì của mọi người gần đó. Nắng sớm trải dài trên phố, xe cộ tấp nập nhộn nhịp đậu hàng dài chờ ở các giao lộ đèn xanh, đèn đỏ. Một ngày bận rộn lại bắt đầu, tôi nhanh chóng qua đường vì đèn dành cho người đi bộ chỉ còn 3 giây ngắn ngủi. Nhưng như thế là thầy đi sau tôi phải đứng đợi ở phía bên kia đường rồi. Tôi ngoái lại tìm bóng dáng của thầy, nắng chiếu vào mắt khiến tôi nheo lai và đưa tay lên che. Thầy đứng đó, bên kia đường, thân ảnh cao lớn cùng khuôn mặt sáng láng vô cùng anh tuấn nhưng rất kiên nghị, dường như thu hút ánh nhìn của biết bao cô gái và người đi đường. Nhưng ánh mắt của thầy lại chỉ dõi về tôi, từ đằng xa tôi có thể thấy rõ trong đôi mắt chim ưng khó tính đó tràn ngập yêu thương và sự cưng chiều. Tôi nhoẻn miệng cười thật tươi nhìn về phía thầy, thầy ngẩn người ra trong giây lát nhưng cũng cười lại với tôi, 1 nụ cười ấm áp hơn cả những tia nắng ban mai lúc nhanh chóng bước vào cổng trường gật đầu chào chú bảo vệ 1 tiếng. Chú nhìn tôi như việt kiều mới về nước mà thốt lên- Trời, mấy bữa không gặp sao nay nhìn con lạ quá vậy, đẹp ra quá chừng “Đẹp ra xấu ở lại hả chú.” Tôi hài hước đáp “Ủa mà tay con bị gì bó bột vậy?” Chú vừa hỏi vừa chỉ vào cổ tay đang bó bột của Hôm bữa con té xe bị nứt xương, nhẹ à chú, không sao nói với chú vài câu rồi tiến vào sảnh trường. Đi được 2 hay 3 bước thì 1 cánh tay con trai quen thuộc quàng lên vai tôi sau đó là giọng nói giễu cợt vang lên bên cạnh- Em yêu, bữa nay đi học lại rồi sao? Có nhớ anh không?Thằng Khoa 1 tay vác balo, tay còn lại quàng cổ vác vai tôi, miệng thỏ thẻ sát khuôn mặt khiến tôi muốn rợn da gà. Tôi đẩy vội nó ra lườm nguýt bĩu môi- Ai thèm nhớ mặt chó dưng nó nhìn tôi đơ ra vài giây, rồi đưa tay vuốt nhẹ lên má tôi 1 cái- Có mấy ngày không gặp, sao nay nhìn ngon cơm quá “Xịt! Ngon thì mày cũng không có ăn được đâu. Tính ăn thịt đồng loại hả? Haha.” Tôi xéo sắc đáp lại nó. Nhưng nó cũng không vừa- Cứ đưa đây xem tao có ăn không? Nhai tới xương luôn, mlem mlem...- Biến và nó vừa đi vừa giỡn hớt tự nhiên tôi cảm nhận có 1 luồng khí lạnh từ sau lưng lướt qua. Đôi mắt chim ưng ban nãy còn nhìn tôi cười âu yếm, giờ đã sắc lẹm như muốn giết người đến nơi. Thầy đi qua tôi và thằng Khoa, mắt khẽ híp lại liếc tôi như muốn cảnh cáo rồi đi thẳng lên văn phòng. Tôi sợ muốn quíu người, xô vội thằng Khoa ra- Thầy tao kìa, mày muốn giết tao không dao hả?- Làm gì mày sợ ổng dữ vậy? Lát trưa có hội sinh hoạt các câu lạc bộ trong trường. Bữa nay tới câu lạc bộ âm nhạc của tao, nhớ xuống nghe anh mày hát tôi với nó chia tay mỗi người 1 ngả về phòng học của mình. Thấy tôi lên lớp, tụi bàn tôi tự nhiên xì xào bàn tán làm tôi chột dạ. Thanh và Mỹ mừng rỡ đến bên tôi. Mặc dù tôi lựa chọn trang phục cực kì đơn giản, chỉ áo thun trắng và chiếc quần Jean ôm sát, không hiểu sao ai cũng kêu trông tôi khác lạ. Hay do ở với thầy riết nên thần thái hưởng ké được 1 xíu chăng?- Đù, nay như người khác vậy má. Nhà trúng số hay có đại gia bao nuôi vậy?Tôi giật mình trong lòng. “ Bao nuôi” - từ này dành cho mấy người con gái thích hưởng thụ, cần 1 người đàn ông kinh tế giàu có chu cấp hàng tháng, việc cô ta cần làm là bỏ thân xác xuân xanh của mình mua vui cho những gã đàn ông đó. Tôi biết bọn nó chỉ chọc tôi cho vui, không có ý gì hết nhưng lại thấy mình cũng giông giống hoàn cảnh vậy! Tiếng lòng tôi vỡ toang, tôi như sực tỉnh ra điều gì đó. Vậy có phải thầy Vũ coi tôi là “sugar baby” như trend bữa giờ tụi trên mạng hay nói. Ngẫm lại, thầy đã lo đủ thứ cho tôi và cả gia đình tôi nên muốn tôi “ dùng thân báo đáp cả đời” như lời thầy từng nói. Vậy thì câu trả lời quá rõ ràng rồi còn gì? Tôi thấy chua xót trong lòng, không nghĩ rằng có 1 ngày bản thân mình vô tình lại thành gái bao. Danh phận mà có chết tôi cũng không bao giờ muốn nhận và thực Mày bị gì vậy?Thấy tôi đơ ra, tụi bạn quơ tay trước mắt kéo tôi về thế giới thực. Tôi vội lấy lại vẻ bình thường, mặc dù trong lòng đã đổ À, có gì đâu. Tự nhiên tao sực nhớ sáng quên mang đồ cho con nhỏ chung nhóm Wow! Vy Anh. Bữa nay mày xài túi xách Prada luôn “ À à... fake má ơi. “ Tôi giả lả cười xạo xạo với tụi Ê Thanh, bữa nay nó đeo trang sức luôn kìa, điều mà nó ghét nhất từ trước đến Mỹ nó ùa lên mách nước với con Thanh. Chúng nó đánh giá tôi từ trên xuống như máy radar dò sóng, rồi đồng thanh nói không ai hẹn trước- Mày đang giấu tụi tao chuyện gì đúng không?Tôi ấp úng khổ sở, không biết phải trả lời tụi nó ra sao thì may thiệt, các thầy cô vào lớp. Tụi tôi tản ra đi về phía giảng viên của mình. Tôi còn đang suy nghĩ miên man nhiều thứ trong đầu, nên không hề biết ánh mắt thầy đang nhìn tôi tỏ vẻ không hài lòng nãy giờ. Thầy đổi điện thoại đời mới nhất cho tôi, sắm luôn cho tôi 1 con Macbook cấu hình khủng cho việc học. Còn đưa cả cho tôi 1 thẻ tín dụng không giới hạn, để tôi thích gì xài đó, không cho tôi đi làm thêm nữa. Mặc dù tôi đã nằng nặc từ chối không ngừng, nhưng ổng gầm lên 1 cái làm tôi hồn siêu phách tán nhận lấy không dám do dự. Nhưng chắc tôi cũng tìm cách lén đi làm lại thôi. Thẻ tín dụng này tôi sẽ ráng giữ, quyết để bản thân không bao giờ đụng tới nó. Vì tôi đã nợ thầy quá quá nhiều rồi! Mặt mũi nào mà dám xài tiền của thầy nữa. Chả khác nào tôi tự nhận mình là gái bao Em Vy Anh ra đây, cho tôi coi bản thiết kế, để xem tiến độ tới đâu rồi!- “Vy Anh, thầy gọi kìa.” Thấy tôi ngồi như trời chồng không phản ứng trước tiếng gọi của thầy, lũ bạn chung nhóm khều tôi Hả, dạ dạ..Tôi lúng túng mang tập vở ra chỗ thầy, ráng trình bày nhanh gọn dễ hiểu. Cũng cố tỏ ra mình chỉ là 1 người sinh viên bình thường, không có bất kì mối quan hệ mờ ám nào với thầy. Nghe tôi nói xong, tự nhiên thầy kiếm chuyện bắt bẻ la mắng tôi quá trời. Nào là sai quy trình, chậm tiến độ..bla bla. Mặc dù ở nhà ổng đã vài phần ưng ý bài của tôi rồi. Thấy thầy nộ tôi, mấy đứa trong nhóm sợ co người. Nghĩ rằng không biết tôi có làm gì đắc tội với thầy không, mà để thầy khó chịu như vậy? Tôi ngu người chả biết chuyện gì đang xảy ra với ổng, chỉ chưng ra bộ mặt ngu không thể tả, mặc ổng la mắng.
Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng? Chương 6 Lời hứa chắc nịch Hạnh Pinky 25/05/2021 Thầy chở tôi đến toà nhà cao nhất thành phố. Đây là lần đầu tiên tôi tới những nơi xa hoa lộng lẫy thế này nên khá rụt rè và thiếu tự tin. Đã thế, xự xuất hiện của thầy gây chú ý cho biết bao cô gái xung quanh càng làm tôi bối rối hơn nữa. Tôi đi đôi đế bệt nên chỉ đứng tới vai thầy. Cùng với thân ảnh cao lớn vững chãi này, thầy lấp luôn bóng dáng nhỏ bé mảnh mai của tôi, chúng tôi thật sự 1 trời 1 vực. Rõ khổ! Tôi khóc thầm trong lòng, biết tôi đang sợ nên bàn tay đang nắm lấy tay tôi nãy giờ của thầy càng xiết chặt thêm. Từ lúc bước xuống xe, bàn tay thầy chủ động tìm tới bàn tay tôi chắc sợ tôi đi lạc. Nhưng vì quá hoang mang vào lúc này nên tôi không từ chối, bàn tay ấy như điểm tựa để bước đi tôi vững chãi hơn. Mọi người xung quanh không ngừng xì xào nhưng tôi biết họ đang nói về điều gì. Vì tôi và thầy như 2 mảng đối lập, tôi biết rõ điều đó nên gương mặt hơi sượng, lặng lẽ cúi xuống, lẽo đẽo theo bước chân của thầy vào thang máy. Nếu có thể tôi chỉ muốn vác loa nói thật to cho mọi người xung quanh biết rằng đây là thầy của tôi, chúng tôi không yêu nhau như các người nhìn Sao cái mặt lại cúi gằm vậy?Thầy cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi cắt đi những dòng suy nghĩ miên man của tôi lúc này. Tôi chỉ thỏ thẻ trả lời lại- Dạ không có tỏng tôi đang nói dối, thầy khẽ cười rồi vùi thẳng khuôn mặt tôi vào lồng ngực thầy mà bao bọc lấy tôi, mặc mọi người trong thang máy nhìn chúng tôi ra sao. Tôi hốt hoảng lấy 2 tay giữ lấy vòm ngực ấm áp ấy để giữ khoảng cách mà xao xuyến. Mùi nước hoa nam tính này đã trở nên quen thuộc với tôi lúc nào không hay. Ủa? Mà thầy đang ôm tôi mà, sao tôi lại mặc cho thầy muốn làm gì thì làm thế này. Rốt cuộc thầy đối với tôi là như nào? Chúng tôi không phải tình nhân sao có những hành động mờ ám như vật chứ! Vy Anh ơi là Vy Anh! Do mày mê trai nên lú mất rồi! Tôi thầm trách mình trong lòng nhưng bỗng lỗ tai nghe ù ù và đầu óc hơi choáng váng cảm giác giống say xe. Do lên tầng quá cao nên thang máy đi khá lâu khiến những người đi không quen như tôi sẽ cảm thấy thế này. Dẫu vậy tôi vẫn không vứt bỏ hết liêm sỉ quyết không dựa vào ngực thầy."Ting". Thang máy dừng ở tầng 70. Thầy dẫn tôi bước ra và tiến vào 1 quán cà phê mang phong cách Retro nhưng vẫn rất sang trọng, bản nhạc du dương bên tai khiến tâm hồn tôi khá thoải mái. Nhìn vô là nghiễm nhiên biết nơi đây chỉ dành cho giới đại gia nhà giàu. Mọi người xung quanh ai nấy cũng bận đồ lịch lãm và quý phái, hầu như chỉ giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh khiến tôi ngỡ mình đang lạc vào nơi nào đó của Châu Âu. Tôi chợt thấy mình quê mùa và lạc quẻ Vũ chọn 1 góc khá yên tĩnh và vắng lặng nhưng vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố lung linh sắc màu và phồn thịnh bên dưới. Một cô bé bồi bàn mang menu tới và hỏi chúng tôi dùng gì. Tôi choáng váng với giá tiền của các loại thức uống nơi đây vì nó cao gấp mấy lần 1 ngày lương của “Cho em xin chai nước suối.” Giá chai nước suối cũng 1 trăm mấy chứ ít gì nhưng do rẻ nhất nên tôi chọn đại cho xong. Thầy ngẩn ra nhìn tôi rồi hỏi lại- Sao không kêu nước ép hay thứ gì đó khác?- Em thích nước bé bồi bàn gật đầu “dạ” với tôi rồi nhìn sang thầy nhưng thầy chốt đơn lại là 1 ly cà phê đen đá và 1 ly trái cây nhiệt “Ủa thầy? Em kêu nước suối mà.”- Em nghĩ sao lên tới đây rồi tôi cho e uống nước suối. Tôi cũng không đôi co gì nữa nên đành im lặng sợ thầy nói tôi ồn ào. Trên tầng cao nên gió rất mát, có thể nói là lành lạnh. Tóc tôi bay phất phơ khiến tôi khá khó chịu. Biết thế lúc ở nhà tôi túm gọn gàng lên cho xong, nghe lời mẹ kế xoã loà xoà làm chi giờ khổ sở thế này. Tôi bỗng nghe tiếng cười của thầy vang lên, núm đồng tiền lún sâu theo đó. Thầy đưa tay vén tóc tôi qua 1 bên, tôi sợ rụt cổ lại mặt đỏ ửng, cúi xuống tha thiết nói- Thầy! Đừng gần gũi với em thế này được không? Em thấy không quen với lại dù gì chúng ta cũng là thầy Trong trường tôi là thầy em nhưng ra ngoài tôi là 1 người đàn ông sinh lý bình thường. Tôi và em đều là người trưởng thành, người không chồng, người không vợ, ai nói chúng ta không thể có quan hệ nam “Chả lẽ thầy muốn cưới em thật sao? Nhưng thật sự với thầy, mối tình đầu em còn chưa có huống gì giờ kêu em lấy chồng. Em chưa chuẩn bị tâm lý và chưa muốn đâu thầy. ” Tôi rưng rưng nước mắt cố gắng tìm ra lý do để có thể chấm dứt mối quan hệ “Thật sao? Em chưa có mối tình vắt vai nào sao?”. Thầy có vẻ không tin lời tôi nói nên nheo mắt nhìn tôi xác minh “Thật mà thầy, em đi học rồi lo làm kiếm cơm, tâm trí đâu mà yêu đương nên em không có kinh nghiệm gì đâu. Thầy lấy em về vài ba bữa gói hàng trả lại ba mẹ em ngay, em xin thầy suy nghĩ lại đi ạ.”Nghe tôi nói đôi mắt thầy bỗng sáng rực và có ý Tốt”. Thầy trả lời mà tôi mừng rơn, chắc thầy nghĩ thông rồi. Nhưng không, vui mừng được vài giây ngắn ngủi, câu nói tiếp theo của thầy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Vy Anh, vậy tôi sẽ là người đàn ông đầu tiên cũng là người cuối cùng của em. Em xong đời với tôi giác cả người như rơi xuống vực thẳm, tôi nuốt nước bọt cái ực. Người đàn ông này rốt cuộc muốn gì ở tôi. Tôi không có bất cứ thứ gì để 1 người đàn ông muốn sở hữu. Sắc đẹp không, học thức không, gia cảnh càng không. Hay là muốn chơi đùa tôi đây? Tôi cúi gằm, nước mắt muốn chực trào, ráng dùng chút mạnh mẽ cuối cùng mà xin xỏ người đàn ông đối diện- Em xin thầy! Nếu thầy muốn đùa bợt với em, xin thầy hãy dừng lại. Em từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của người mẹ. Ba em lại càng không quan tâm em nhiều. Em lớn lên đến nay thật không dễ dàng gì. Gia đình em xem em như 1 món hàng nên họ không quan tâm tới cảm nhận của em. Sức thầy tìm được bao nhiêu cô trẻ đẹp để lấy, đừng lấy con bé quê mùa dính nhiều phèn đất như em mà làm bẩn áo thầy. Em mong thầy suy nghĩ thấu lời, tôi ngước đôi mắt long lanh khẩn thiết cầu xin. Thầy nhìn tôi bằng đôi mắt chất chứa điều gì đó mà tôi không thể nhìn rõ, chắc là xiêu lòng rồi. Thầy đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, vẻ mặt kiên định nói chắc như đinh đóng cột- Vy Anh, tôi sẽ khiến cho em hạnh phúc. Cả đời này em không cần phải lo lắng gì nữa. Bạn đang đọc truyện trên
nên gọi anh là thầy hay chồng