chiến thần ngày trở lại
Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn về phía Sở Phàm. “Tiền, tôi nhận”. Sở Phàm nheo mắt, ngoắc tay về phía ông ta. Lữ Bát gia vui mừng, vội vàng ghé tai sát lại gần. “Nhưng người, tôi cũng phải giết”. Sở Phàm hạ giọng, lạnh lùng nói: “Làm người phải có chữ
Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc . Năm năm trước, Sở Phàm chấp hành nhiệm vụ ở Giang Lăng, bất ngờ gặp được Vân Mộc Thanh bị người ta bỏ thuốc, gặp chuyện bất bình, anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng lúc đó Vân Mộc Thanh đã trúng thuốc quá nặng đầu óc mơ hồ, Sở Phàm còn trẻ tuổi tinh lực dồi dào, trai tài gái sắc, lửa gần
Trạng thái: Đang ra. Đánh giá: 7.4/10 từ 7 lượt. Trần Thái Nhật đã trải qua khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời. Anh không biết tại sao lại có người hại anh, còn liên lụy đến người yêu anh, khiến cô bị giết hại, con anh lại bị người đem đi Chưa kịp phản
Rạng sáng ngày 23/9/1945, cách đây 76 năm, quân và dân Nam Bộ đứng lên kháng chiến chống thực dân Pháp trở lại xâm lược lần thứ hai với khí phách anh hùng, với quyết tâm “thà chết tự do còn hơn sống nô lệ” để bảo vệ độc lập, tự do của Tổ quốc, tạo điều
Thông tin: Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) – Truyện tác giả: Mạt Bắc. Đọc full truyện: Chiến thần trở lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh (full 463 chap) - tác giả: Mạt Bắc tại website: Tamlinh247.com Nội dung truyện: Năm năm trước, Sở Phàm chấp hành nhiệm vụ ở Giang Lăng, bất ngờ
Leute In Der Umgebung Kennenlernen App. Bạn đang đọc truyện Chiến Thần Ngày Trở Lại full đã hoàn thành của tác giả Mạt Bắc. Thành phố An Thành, tỉnh Trung Châu. Máy bay đã hạ cánh. Khoảnh khắc Trần Thái Nhật bước ra khỏi sân bay, anh cảm nhận được cái se se lạnh đầu thu. An Thành, tôi đã trở lại! Anh siết chặt cổ áo khoác màu cà phê, nhìn thành phố xa lạ mà quen thuộc trước mặt, nhớ lại chuyện mười năm về trước, trong lòng không khỏi phiền đó, bản thân anh chỉ là một thanh niên thiếu hiểu biết, mặc dù được người nhà họ Thẩm nhận làm con nuôi từ nhỏ, nhưng bố mẹ nuôi và em gái đều đối xử với anh rất tốt, cuộc sống rất êm đềm. Bên cạnh đó, bạn đừng bỏ lỡ nhiều truyện cùng thể loại như Chế Tạo Hào Môn hay Y Võ Song Toàn
Tác giả Mộc Khả Thể loại Đô Thị, Gia Đấu, Hiện Đại, Nguồn Sưu tầm Trạng thái Full Thông tin Chiến thần ngày trở lại – Trần Thái Nhật Truyện full tác giả Mộc Khả Nội dung truyện Chiến thần ngày trở lại xoay quanh nhân vật chính Trần Thái Nhật Mười năm trước, người yêu bị sát hại, đứa con chưa hề biết mặt bị đem đi mất, còn Trần Thái Nhật lại bị vu oan, ngồi tù vì tội danh giết chết chính người mình yêu. Mười năm tù tội, cứ ngỡ rằng anh sẽ không còn cơ hội ngóc đầu lên nổi, nhưng cuộc đời anh lại xuất hiện kỳ tích, để anh một lần nữa trở về báo thù...
Mắt Trần Thái Nhật nheo lại, giọng điệu nghi ngờ nói. “Mau nói hết những gì ông biết ra đi”. Takenomura biết mình không có khả năng trốn thoát, hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội tháo chạy nào, nên làm liều, nói hết những gì mình biết ra. Về độ chính xác thì không biết, Trần Thái Nhật chỉ có thể kiểm chứng sau Vài phút sau. Rầm! Sau khi Takenomura nói ra tất cả mọi chuyện, Genko dùng tay đánh mạnh khiến ông ta ngất xỉu trên mặt đất. Trần Thái Nhật nhíu mày, chậm rãi lên tiếng. “Genko, cô thấy lời của ông ta có mấy phần là thật?” Genko suy nghĩ một lát rồi gật đầu “Đại nhân, chắc là ông ta nói đúng đấy”. Trần Thái Nhật thở dài. Mọi chuyện không những không rõ ràng mà còn trở nên khó hiểu hơn. Takenomura ẩn nấp vào Hoa Hạ, mà không hề có ai dẫn vào, theo lời thú nhận của ông ta thì tổ chức có tên là Hội Đông Vinh đã giúp ông ta thu xếp thân phận và con đường lẻn vào Hoa Hạ. Genko chưa bao giờ nghe tên của tổ chức này, có thể thấy trong vòng ba năm nay, tổ chức này đã cố tình mai danh ẩn tích. Tổ chức của Hội Đông Vinh ở Hoa Hạ vô cùng nghiêm mật và kín kẽ. Các thành viên trong hội không công khai tên tuổi, mà sử dụng biệt danh. Theo lời kể của Takenomura, người làm việc trực tiếp với ông ta có biệt danh là “Thỏ vàng”. Theo suy đoán của Trần Thái Nhật, mã hóa của biệt danh có lẽ là dùng màu sắc trời đất, cộng thêm mệnh cầm tinh. Trần Thái Nhật cho ông ta xem bức ảnh của “Dương Hưng” giả thì ông ta đã nhận ra ngay. Người này từng xuất hiện cùng Thỏ vàng, để đưa đồ tiếp tế cho ông ta, mật danh là “Chó đen”. Theo lời kể, ngoại hình của Chó đen rất giống với Dương Hưng trong ảnh, đây có thể là một trong những lý do khiến hắn chọn cách giết người và giả làm Dương Hưng. Theo Takenomura thấy, mục đích của Hội Đông Vinh là tiền bạc và lợi tích, mục tiêu cuối cùng là hoàn thành đại nghiệp lớn lao trong xã hội hỗn loạn này. Điểm này rất giống với những tổ chức cực đoan phản xã hội thời xưa. Đây chính là kẻ thù của xã hội. Trần Thái Nhật ngẫm nghĩ sâu xa. Chó đen có lẽ cũng là thành viên cốt cán quan trọng của Hội Đông Vinh. Hắn giết Dương Hưng để diệt khẩu, thay thế vị trí của Dương Hưng trong nhà họ Dương, mục đích chắc chắn sẽ càng có lợi hơn dùng thân phận thật của mình. Chủ nhân đằng sau của biệt danh bí ẩn mà anh đã điều tra được ở An Thành và Chó đen giả mạo Dương Hưng từng có quan hệ mật thiết. Vậy thì cho dù muốn điều tra rõ về nội bộ của Hội Đông Vinh, hay tìm ra “cao thủ thần bí” phía sau nhà họ Lâm thì điểm mấu chốt cuối cùng vẫn nằm ở Chó đen. Bây giờ Chó đen dùng thân phận của Dương Hưng, đang công tác ở Đông Đảo. Còn khoảng nửa tháng nữa mới về. Trần Thái Nhật có thể nhân lúc đối phương không cảnh giác, đến nhà họ Dương ở thành phố Minh Dương để ngăn chặn hắn. Sau khi suy tính kỹ hành động tiếp theo, Trần Thái Nhật gọi điện cho Tề Vũ. Tút tút tút. “Alo, ông chủ!” “Tề Vũ, chỗ tôi lại bắt được một con chuột’ nữa rồi, cô thông báo cho người ở phía Tây tiếp ứng, đưa hắn đến trại tù binh”. “Được, ông chủ còn dặn dò nào khác không?” “Ngày mai tôi sẽ về An Thành”. “Thật sao? Vậy thì tốt quá! Tôi sẽ đợi anh về”. Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Trần Thái Nhật hiếm khi mới được thả lỏng một chút. Genko đứng sau lưng bóp vai cho Trần Thái Nhật. Sau chuyến đi đến Minh Dương và Đại Lâm Tự, cuối cùng cũng sắp về nhà rồi. ... An Thành, sau trận tuyết đầu tiên. Khoảnh khắc Trần Thái Nhật bước ra khỏi sân bay. “Đại ca!” “Anh Trần!” “Ông chủ!” Lối VIP của sân bay tạm thời đã bị chặn vì có rất đông người đến đón Trần Thái Nhật. Có gia chủ nhà họ Vi, nhà họ Hà và nhà họ Chu. Ông chủ Ngô Bính của quán bar Dạ Yến ở An Thành. Và đại diện các ban ngành địa phương. Còn có Thẩm Mộng Hàm, cô em gái xinh đẹp được vây quanh như công chúa, đang cười chạy nhào về phía anh. Một mùi hương thơm nhẹ, ấm áp nhào vào lòng. Trần Thái Nhật mỉm cười, vỗ vai em gái mình. “Mọi người đang nhìn đấy, em không thấy ngại à”. Thẩm Mộng Hàm cười tinh nghịch, chu cái miệng nhỏ ra. “Hừ! Em đến đón anh trai mình thì ai dám cười em chứ”. Nói xong, cô ấy kéo tay anh trai, làm nũng. Sau khi chào hỏi Phùng Linh Nguyệt, Thẩm Mộng Hàm hoài nghi nhìn về phía sau, Genko không nói một lời nào, đảo mắt liếc nhìn Trần Thái Nhật. Tiêu Mai mặc quần áo mùa đông dày cộm trên người cũng không thể che nổi dáng người xinh đẹp quyến rũ trưởng thành, cổ quàng khăn, đầu búi tóc cẩn thận che đi vẻ mừng rỡ trên mặt, bước lên phía trước. “Anh Trần, anh trở về rồi”. “Ừ, ở nhà quen rồi chứ”. Tiêu Mai còn chưa kịp tiếp lời thì Tề Vũ đứng bên cạnh đã bước tới. “Đương nhiên là quen rồi! Cô Thẩm đối với chị ấy rất tốt, coi chị ấy như người nhà mình vậy, bây giờ cô Thẩm có tâm sự gì đều nói với chị Tiêu đầu tiên”. Mặt Tiêu Mai hơi ửng đỏ, xấu hổ. Trần Thái Nhật liếc nhìn những người bạn bè, đồng hương và người nhà, tâm trạng trở nên vui vẻ. Anh không khỏi nhớ lại ngày đầu tiên đến thành phố An Thành, bình thản nói một câu. “Xin chào An Thành, tôi trở về rồi đây”. ... Biệt thự nhà họ Thẩm, mẹ nuôi Ngô Ngọc Vinh và bố nuôi Thẩm Đông biết được con trai sắp trở về nên đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn. Theo quy tắc cũ, ngày đầu tiên trở về phải ăn bữa ăn gia đình. Cho dù là việc quan trọng đến đâu thì cũng phải để đến ngày hôm sau. Tiêu Mai và Thẩm Mộng Hàm, một trái một phải, không ngừng gắp thức ăn cho Trần Thái Nhật, bất kể anh có ăn hay không. Phùng Linh Nguyệt và Tề Vũ ngồi một bên kể lại những gì họ đã trải qua ở thành phố Minh Dương và trong hội đấu võ thuật. Bọn họ nói chuyện vô cùng vui vẻ, thiếu chút nữa còn mô phỏng lại những chiêu thức được nhìn thấy. Genko ngoan ngoãn đứng một bên, mẹ nuôi Ngô Ngọc Vinh thấy cô ta ngoan ngoãn hiểu chuyện nên gọi cô ta ngồi xuống. Cảm xúc trên khuôn mặt của tử sĩ Đông Đảo càng lúc càng trở nên phức tạp, nhìn về phía nhà họ Thẩm, đặc biệt là nhìn biểu hiện của Trần Thái Nhật, cảm giác sợ hãi và thận trọng ban đầu dần dần giảm bớt. Thẩm Mộng Hàm kéo cánh tay Trần Thái Nhật, nũng nịu nói. “Anh, mấy ngày nữa là sinh nhật em rồi, anh đã chuẩn bị quà cho em chưa?” Trần Thái Nhật mỉm cười cưng chiều trìu mến. “Tất nhiên là có rồi, hơn nữa còn là món quà bí mật, anh còn sợ em không dám nhận”. Thẩm Mộng Hàm ngạc nhiên. “Thật sao? Tuyệt quá, em sẽ mời bạn học cấp ba đến cùng tổ chức sinh nhật, đến lúc đó nhất định sẽ khiến bọn họ phải ghen tị!” Trần Thái Nhật sững sờ, vẻ mặt nghiêm túc, ra dáng anh trai. “Chẳng phải anh từng nói bây giờ em còn nhỏ, không được để lộ thân phận của anh trước mặt người khác sao? Nếu không, e là...” Thẩm Mộng Hàm lè lưỡi, tinh nghịch trả lời. “Nếu không thì em không thể có người bạn chân thành nào đúng không? Ha ha, em đâu có ngốc như vậy, em sẽ dùng tiền tiêu vặt mẹ đưa để thuê một phòng trong quán bar Dạ Yến”. Sau khi Trần Thái Nhật phụ trách An Thành, vì Ngô Bính có công lao chiến đấu nên quán bar Dạ Yến của Ngô Bính đã thu được một nguồn tài nguyên to lớn, chỉ riêng việc bán rượu bình thường cũng đã kiếm được rất nhiều tiền. Bây giờ quán bar Dạ Yến đã trở thành địa điểm hàng đầu để tổ chức tụ tập cho dân văn phòng và học sinh sinh viên. Phong cách trang trí cũng rất mới lạ, càng phù hợp hơn với khẩu vị của thanh niên trẻ, bên trong cũng vô cùng sạch sẽ. Trần Thái Nhật nghĩ Ngô Bính biết Thẩm Mộng Hàm là em gái của anh, tổ chức sinh nhật ở quán bar Dạ Yến có lẽ cũng tương đối an toàn. Vì thế gật đầu. “Vậy thì được, thời gian tổ chức là khi nào? Đến lúc đó anh sẽ mang quà đến tặng em”. Thẩm Mộng Hàm vui mừng vỗ tay. “Bảy giờ tối mai, anh nhất định phải đến sớm đấy, em sẽ đợi món quà bí ẩn của anh!” Trần Thái Nhật nhìn Thẩm Mộng Hàm cười tươi như hoa vì chuyện vặt vãnh này, liền đưa tay xoa khuôn mặt đáng yêu của em gái. Cả nhà vô cùng hạnh phúc. Bố mẹ yêu thương, anh em tình cảm, tiếng cười trên bàn ăn vang khắp biệt thự nhà họ Thẩm. Trần Thái Nhật thoải mái uống hết mười chai rượu. Rượu không say người người tự say, Tiêu Mai thấy Trần Thái Nhật vui vẻ, sợ anh uống nhiều nên làm theo ý kiến của mọi người, đỡ Trần Thái Nhật về phòng. Về mặt thể chất, Trần Thái Nhật không hề say. Nhưng nhẹ nhàng dựa vào bờ vai mềm mại của Tiêu Mai, không biết vì sao, anh không muốn tỉnh táo nữa. Về đến phòng, Tiêu Mai nhẹ nhàng đặt Trần Thái Nhật xuống giường, đứng bên giường một lúc, sau đó chậm rãi đóng cửa rời đi. Trần Thái Nhật từ từ mở mặt, cảm thấy không thoải mái khi nằm trên chiếc giường sang trọng của mình. Reng reng reng. Chuông điện thoại vang lên. Là cuộc gọi của Vân Vũ Phi. Vừa nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp, có khí chất và mang theo chút ngây thơ của cô gái đó, Trần Thái Nhật không khỏi mỉm cười. Sau khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nói dịu dàng đem theo chút ngượng ngùng vang lên. “Nghe nói... Anh về An Thành rồi, anh đã ngủ chưa? Tôi không quấy rầy anh chứ?” “Vẫn chưa, tôi vừa nằm xuống giường, vẫn chưa ngủ”. “Ngày mai... Tôi muốn gặp anh, tôi muốn báo cáo với cổ đông lớn là anh về chuyện làm ăn của tập đoàn Vân Thị, không biết anh có thời gian không? Chúng ta hẹn nhau rồi nói chuyện”. Nghe giọng nói không ngừng cố gắng tìm một cái cớ hợp lý trong điện thoại, Trần Thái Nhật liền bật cười. “Được, cô nói thời gian địa điểm đi, chúng ta gặp rồi nói”. Tiếng hô hấp ở đầu dây bên kia đột nhiên nhanh hơn bình thường, dừng lại một giây, sau đó từ từ nói. “Vậy bảy giờ tối mai ở quán bar Dạ Yến, tôi đã đặt chỗ rồi”.
Trần Thái Nhật không hề cảm thấy bất ngờ vì sự xuất hiện của Rắn Thần. “À… nếu như bây giờ tôi có lời muốn nói thì còn kịp không?” Rắn Thần chủ động tác chiến, võ sĩ mạnh nhất của Đông Đảo đương nhiên không hề sợ hãi, hắn lắc cái quạt trong tay, nói bằng giọng điệu nhàn nhã và nhìn bằng ánh mắt khinh thường. “Có gì thì cứ nói đi, xem như lời trăng trối cuối cùng của anh”. Trần Thái Nhật khẽ cười. “Nếu như tôi nói thật ra mục đích tôi tới giành lại Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản là bởi vì muốn giúp Đông Đảo chống lại kẻ địch có thực lực cao hơn cường giả cấp Thần gấp bảy lần thì anh có tin không?” Mặt Rắn Thần biến sắc, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc. “Anh nói thật sao?” Trần Thái Nhật gật đầu đầy chân thành. “Đương nhiên là thật rồi, tôi có thể lấy tư cách trấn thủ Tây Cực để thề”. Rắn Thần giống như đang rơi vào cảm giác tranh đấu nội tâm mạnh mẽ. “Kẻ địch mạnh hơn cấp Thần gấp bảy lần, thật sự có kẻ nào mạnh như vậy sao?” Trần Thái Nhật khuyên nhủ. “Tôi đã từng đích thân giao đấu với hắn, đối phương tận dụng thời gian lúc mặt đất bùng nổ để đánh úp Hoa Hạ, nếu như không phải Hoa Hạ có nhiều người thì nói không chừng chúng tôi cũng đã thất bại rồi, Đông Đảo chỉ có một mình anh thì rất nguy hiểm”. Mặt Rắn Thần đầy vẻ lo lắng. “Hoá ra là như vậy, cấp độ nguy hiểm như thế quả thực không phải là thứ mà một cấp Thần như tôi có thể ứng phó được, thế này đi, chúng ta đổi nơi khác để bàn bạc”. Trần Thái Nhật gật đầu, khuôn mặt cũng thả lỏng hơn. Anh đang định tiến lên trước một bước. Vào khoảnh khắc Trần Thái Nhật chớp mắt. Khi mở mắt ra, một thanh bảo kiếm ánh màu xanh lam, mang theo tà khí ngút trời đã lao tới ngay trước mắt Trần Thái Nhật chỉ trong khoảnh khắc! Vậy mà Rắn Thần lại lợi dụng thời cơ Trần Thái Nhật buông lỏng cảnh giác để đánh úp! Sắc mặt đối phương mang theo vẻ nham hiểm ác độc, miệng hét lớn “Lần đầu tiên tôi thấy một người có năng lực nói dối tệ như vậy, Tây Cực! Anh tiêu đời rồi, mau nộp mạng ra đây đi!” Trần Thái Nhật biến sắc, muốn lùi về sau nhưng đã không còn kịp nữa. Thanh bảo kiếm màu xanh lam trong tay Rắn Thần xuyên qua mặt Trần Thái Nhật. Phụt! Thịch! Đột nhiên, một màn mây mù màu xám chợt lan rộng ra, cơ thể của Trần Thái Nhật biến thành một cây cọc gỗ chỉ trong nháy mắt. Rắn Thần biến sắc. “Thuật thế thân? Chuyện này không thể nào!” Chỉ trong khoảnh khắc, trong lòng võ sĩ số một Đông Đảo chợt cảm thấy hoang mang! Kỹ năng võ thuật đặc biệt vốn chỉ thuộc về nhẫn thuật của Đông Đảo lại xuất hiện ngay trước mặt mình, hơn nữa người sử dụng nó lại là võ sĩ số một của Hoa Hạ. Chuyện này thật khó để mà tưởng tượng. Vào lúc Rắn Thần mạnh mẽ phản ứng trở lại, chuẩn bị thu kiếm lẩn trốn. Một tiếng hô kinh động chợt vang lên. “Tam Thiên Trượng!” Xoạt xoạt xoạt xoạt! Vô số sợi tơ đen đột ngột bao trùm lấy bầu trời, ùn ùn kéo đến giống như một đám mây đen che phủ hết cả người Rắn Thần. Khoảnh khắc Rắn Thần bị mây đen bao phủ, hắn mới phát hiện ra người làm ra những chuyện này. Vậy mà lại là Genko đang đứng bên cạnh. Trong ánh mắt của võ sĩ số một Đông Đảo lúc này ngập tràn vẻ kinh ngạc. Hắn biết Genko, kẻ phản bội Đông Đảo, thực lực người phụ nữ của Trần Thái Nhật tuyệt đối không thể vượt qua mức cao cấp. Rắc rắc rắc! Cả người Rắn Thần, cổ, chân tay, phần lưng đều bị sợi tơ đen bao phủ lấy. Kiểm tra tỉ mỉ thì sẽ biết những thứ đó không phải tơ đen gì cả. Mà chính là tóc của Genko! “Toàn Tâm Chi Thuật!” Xẹt xẹt xẹt! Đột nhiên, vô số tia lửa điện mạnh mẽ truyền ra từ mái tóc của Genko, đánh trúng cơ thể Rắn Thần chỉ trong nháy mắt. Những tia lửa điện loé lên lốp bốp khiến cho cả căn phòng sáng rực như ban ngày. Đường đường là Rắn Thần Yaki số một Đông Đảo mà lại phát ra tiếng kêu gào đau đớn, cả người đều bị tê liệt! “A a a! Chuyện này không thể nào!” Hắn kinh ngạc phát hiện ra thực lực của Genko lại có thể khiến cho cơ thể của một cấp Thần như mình bị thương! Rắn Thần phẫn nộ thật rồi! Hắn không hiểu, tại sao một võ sĩ vốn chỉ có thực lực hạng trung như Genko lại đột nhiên có võ lực tương đương với cấp Thần! Công pháp nhẫn thuật kỳ lạ đó xem chừng lại còn rất giống với “Giáp Hạ Nhẫn Pháp Thiếp” mà Đông Đảo thất truyền đã lâu. Đúng vào lúc này, cơ thể Rắn Thần đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím sẫm cực mạnh. Rầm rầm! Mặt đất trong phạm vi năm kilomet xung quanh bắt đầu chấn động mạnh mẽ! Cảm ứng người và trời. Rắn Thần mạnh mẽ của Đông Đảo bắt đầu liều mạng! Thịch! Bầu trời đột nhiên nổi dậy sấm sét đánh vỡ nát mái nhà, nhắm thẳng vào mái tóc dài như thác nước mà Genko đùng để giết địch. Rắc! Âm thanh đứt gãy vang lên. Rắn Thần thoát ra chỉ trong nháy mắt. Vù! Ánh sáng tím bùng phát, Rắn Thần lập tức biến thành một bóng sáng mơ hồ mạ vầng sáng tím, cả người mang theo hơi thở u ám tối tăm. Cơ thể cấp Thần! Genko không dám sơ suất, không nói lời nào mà quay người chạy luôn! “Chạy đi đâu!” Rắn Thần cuống cuồng. Genko đã ở cấp Thần, lúc này lại là quân địch, nếu như để cho cô ta tàn sát bừa bãi ở Đông Đảo thì hậu quả khó bề tưởng tượng nổi. Mặc dù Rắn Thần bản tính nham hiểm thâm độc, nhưng hắn là thần bảo hộ của Đông Đảo, bảo vệ lãnh thổ vẫn là nhiệm vụ hàng đầu! Trong khoảnh khắc đuổi ra ngoài cửa, Rắn Thần đột nhiên biến sắc. Genko ra khỏi cửa lại không chuẩn bị đối địch mà lại bộc phát, hoá thân thành một vầng sáng trắng rồi bay thẳng về phía Tây. “Hỏng rồi! Điệu hổ ly sơn!” Cả người Rắn Thần chấn động, căn phòng kết cấu bằng gỗ của viện bảo tàng đột nhiên phát nổ thành từng mảnh. Cảnh tượng trong phòng phơi bày hết ra ngoài trời. Rắn Thần lập tức quay người lại. Sau một khoảnh khắc, cả người đột ngột dừng lại. Bảo vật Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản vốn đang được cất giữ ở trung tâm viện bảo tàng đã biến mất. “Mắc bẫy rồi! Đối phương căn bản không phải vượt biên để giết địch!” Rắn Thần lập tức nhận ra mục đích thật sự của Trần Thái Nhật. Trên tủ kính trống rỗng chỉ còn lại một tờ giấy. Rắn Thần dùng đôi tay run rẩy của mình cầm lấy mảnh giấy này. Chữ viết trên đó mạnh mẽ quyết đoán, mang theo cả khí thế ngất trời của người viết. “Trấn Quốc Khí của Hoa Hạ trở về với chính chủ kể từ giờ phút này, trong vòng mười lăm ngày Đông Đảo sẽ gặp nạn lớn, võ sĩ Hoa Hạ nhất định sẽ tới cứu trợ, không cần phải cảm ơn”. Tâm trạng của Rắn Thần lúc này giống như bị người ta nhét ngược vào trong vò gạo, tức đến nỗi thở không ra hơi. “Tây Cực! Tên khốn nạn nhà mày!” … Bên ngoài Đông Đảo khoảng hơn một trăm kilomet. Mục đích chính trong chuyến đi tới Đông Đảo lần này của Trần Thái Nhật và Genko là vì Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản chứ không phải để giết Rắn Thần. Hơn nữa tên này vẫn là một chiến lực không thể thiếu trong trận chiến đối kháng với quái nhân địa tâm sau hai tuần nữa. Từ lập trường của toàn nhân loại, tốt xấu gì thì hắn cũng là võ sĩ cấp Thần của một phương, không thể thiếu vắng được. Hai người đi với tốc độ của tên lửa, trở về tỉnh Nam Vệ. Tính ra thì hành động của Trần Thái Nhật có thể coi là nhanh nhất, lúc anh trở về thì mấy người Đông Tuyệt vẫn chưa có tin tức gì. Đến tối, trong phòng của Lương Nhất Diệu, Trần Thái Nhật truyền chân khí cho cô ấy. Genko cam tâm tình nguyện trả lại y nguyên hơn tám mươi triệu tia chân khí cấp Thần cho Lương Nhất Diệu. Sau lần này, Lương Nhất Diệu đã tổn thất hơn mười triệu tia, suýt thì tụt xuống sau Bắc Minh. “Genko, cô ra ngoài trước đi để tôi trị thương cho Nam Tôn”. “Vâng”. Trong phòng không còn ai khác nữa, chỉ còn lại Nam Tôn - Lương Nhất Diệu và Trần Thái Nhật. “Chị Diệu, Tiên Thiên Canh Khí của tôi phù hợp với cơ thể của bất cứ võ sĩ Hoa Hạ nào, chị không cần phải bài xích như vậy, truyền công cần thời gian nguyên đêm, sẽ hơi đau một chút, chị đừng chống cự là được”. Lương Nhất Diệu nghe câu này thì cứ cảm thấy kỳ cục, không vui lắc đầu. “Tôi biết rồi, mau làm đi”. Bốp bốp! Đôi bàn tay của hai người chạm vào nhau. Trong phòng đột nhiên bộc phát một luồng khí xoáy cực mạnh. Một cơn đau xuyên tim mạnh mẽ xông vào cơ thể Lương Nhất Diệu, men theo cánh tay thâm nhập vào đan điền. Đường đường là nữ võ sĩ số một của Hoa Hạ mà lại không chịu đựng nổi cơn đau này. Miệng hét to lên. “Đau quá! Có thể nhẹ hơn một chút không?” Bên ngoài phòng, biểu cảm của Genko và Phùng Linh Nguyệt lập tức biến đổi. Hai người đưa mắt nhìn nhau. Phùng Linh Nguyệt vô cùng tủi thân, nước mắt sắp sửa rơi xuống. Cô ấy cảm thấy lần nào bản thân cũng đều bị người ta tranh trước, đen đủi không ai bằng. “Genko, chủ nhân sẽ không…” “Đừng nghĩ linh tinh, chân khí bên trong rất mạnh, họ đang làm chuyện nghiêm túc đó”. Một đêm qua đi. Lương Nhất Diệu bước ra khỏi phòng với vẻ mặt hồng hào. Chân khí trong cơ thể đã vượt lên mức gần một trăm triệu tia! Trần Thái Nhật thực hiện cam kết của mình, giúp cho Nam Tôn nâng cao thực lực. Bốn vầng sáng chói mắt đột nhiên vụt lên cao, bay về hai hướng của Hoa Hạ. Lương Nhất Diệu dẫn theo Genko, Trần Thái Nhật dẫn theo Phùng Linh Nguyệt lần lượt bay nhanh về hai hướng Tây Bắc và Đông Bắc. Cùng lúc này, Đông Tuyệt, Bắc Minh và chín cấp Long, mười tám cấp Minh lần lượt tiến hành đào đất ba tấc rộng khắp bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc của Hoa Hạ. Mười Trấn Quốc Khí của Hoa Hạ nhất định phải được tìm thấy trong quãng thời gian ngắn nhất. Một cuộc truy tìm bảo vật rộng khắp cả Hoa Hạ diễn ra đầy sôi nổi.
Tác giả Thể loại Đô Thị, Ngôn TìnhNguồn Sưu tầmTrạng thái Đang raSố chương 366Ngày đăng 2 năm trướcCập nhật 2 năm trước [Tác giả Mạt Bắc - Thể loại Đô thị , Ngôn Tình ]Bạn đang đọc truyện Chiến Thần Ngày Trở Lại của tác giả Mạt Bắc. Trần Thái Nhật đã trải qua khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc không biết tại sao lại có người hãm hại anh, còn lụy đến người yêu anh, khiến cô bị giết hại, con anh lại bị người đem đi...Chưa kịp phản ứng gì thì anh bị vu tội sát nhân, ngồi tù mười rằng cả đời này coi như hủy, không ngờ cuối cùng kì tích xuất hiện, để anh một lần nữa trở về báo thù...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn không nên bỏ qua Cục Cưng Có Chiêu hoặc Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnThân mời các bạn đọc tiếp!
chiến thần ngày trở lại