thời gian như hẹn
2 năm hẹn hò kín tiếng và mối quan hệ giữa Đỗ Mỹ Linh với nhà chồng tương lai. HẠ ANH, | 13/10/2022 19:05. Hoa hậu Đỗ Mỹ Linh và thiếu gia Vinh Quang quen biết nhau từ năm 2020. Trong thời gian này, dù chưa công khai nhưng thỉnh thoảng cả nhau vẫn để lộ vài khoảnh khắc ngọt
Truyện Thời Gian Như Hẹn thuộc thể loại: Truyện Ngôn Tình full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Tiểu Lộ 筱露. Đọc truyện ngay tại Truyenff.org
Thời gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa nhòa. Một câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết! Lộ Bảo có chuyện muốn nói: Mọi địa danh và tên người đều là hư cấu, xin miễn tham chiếu thực tế!
Sau một khoảng thời gian gắn bó, gần gũi và cùng nhau tạo nên những trải nghiệm lãng mạn, nhiều cặp đôi không còn cảm nhận được những xúc cảm thăng hoa như thuở mới yêu và mối quan hệ dần trở nên nhạt nhòa. Hẹn hò như lúc mới yêu. Những đêm hẹn hò có thể
Khi được hỏi về việc đã từng gặp những khó khăn hay khủng hoảng lớn trong cuộc sống, nam ca sĩ bộc bạch: "Có, tại vì trong khoảng thời gian bị khủng hoảng, tôi thấy cái gì cũng tiêu cực. Tất cả những gì tôi đang thể hiện cũng thấy tiêu cực nhưng sau khi dành thời
Leute In Der Umgebung Kennenlernen App. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Bảy, mặt trời chói chang như lửa. Giữa trưa, không khí nóng hệt lò thiêu, từng làn hơi nóng hầm hập càn quét thành phố Du Giang nằm ở miền Nam. Đô thị phồn hoa bị bao vây bởi cái nóng ngùn ngụt như thiêu như đốt đến nỗi người dân khổ sở phải than trời, chửi bới cho hạ Lai mới từ siêu thị ra thì thấy rất nhiều người đang đổ xô chạy về phía giao lộ trước cửa. Có một người chạy chầm chậm ngang qua cô, vừa di chuyển vừa gọi điện thoại nói “Quái quỷ thật, trời đúng là nóng có một không hai rồi, nghe nói đằng trước có một cái xe đang dừng chờ đèn đỏ thì tự bốc cháy, đợi tí tao trực tiếp cho mày coi!”Lúc cậu thanh niên liếc qua Từ Lai, cặp mắt lập tức phát sáng, kề mặt vào điện thoại gửi một tin nhắn thoại “Chao ôi, tao kể mày nghe, tao vừa thấy một mỹ nhân đấy, nhìn lướt qua còn tưởng là gặp ngôi sao cơ!”Lập tức điện thoại cậu ta nhận được một tin nhắn thoại đáp lại “Thôi đi, có đẹp đến vậy không? Nói suông thì ai tin.”Cậu thanh niên lập tức trả lời “Không lừa mày đâu, đẹp thật đấy, cô em đi sửa mặt nhà mày chỉ có mà hít khói nhé.”“Đệt, Lâm Lâm nhà tao chỉ đi bấm mắt hai mí thôi mà, mày đừng có động tí là lôi ra nói thế chứ?” Người kia lập tức đốp lại, giọng cáu kỉnh, “Nói không chừng cái em mày mới thấy là đi sửa mặt về đấy.”“Ôi trời, thằng cha kia bốc cháy rồi…”Trong tiếng la hét hỗn loạn, một cô gái đội mũ lưỡi trai xông vào giữa đám người, vừa chạy vừa lấy nước trong túi đồ ra, quẳng cái túi to xuống đất, vặn nắp rưới lên đùi người đàn ông.“Tránh ra, để tôi.” Một người đàn ông khác xách bình chữa cháy chạy đến, vừa kéo chốt an toàn vừa hét Lai lập tức giơ tay ngăn lại, giọng nói trong vắt cấp tốc mà điềm tĩnh “Không được dùng bình chữa cháy, tưới nước hoặc trùm quần áo lên đều được.”Người đàn ông sững người, thấy cô gái này không có vẻ gì là nói chơi bèn bỏ bình chữa cháy xuống lại hỗ trợ, cộng thêm vài người dân nhiệt tình lại giúp khiêng người chủ xe bị bỏng rời xa chỗ cháy. Trong lúc cảnh sát giao thông còn chưa tới, rất nhiều người lấy điện thoại ra quay chụp, bấm phím tanh tách…Cái đặc sắc của người Trung Quốc là hễ thấy chỗ nào có chuyện là liền tụ tập đứng lại cậu thanh niên giống cái người vừa rồi nói với bạn sẽ trực tiếp hiện trường vụ cháy đang quay rất tích cực. Cậu ta còn đặc biệt chú ý quay người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đang chỉ huy mọi người lùi lại cố gắng giữ khoảng cách ít nhất là 150m, nhìn thoáng qua chỗ chiếc xe tự bốc cháy rồi xoay lưng chạy đến chỗ an thanh niên giật mình, ồ, chẳng phải là người đẹp mới thấy ở cửa siêu thị đó sao? Như này nhìn bao ngầu luôn!Chụp được lúc này, bóng xe đỏ rực, một trước một sau, hiện ra trên con đường đang nóng bốc khói. Tiếng còi hụ chói tai của xe cảnh sát vang tới tận trời cao, làm mấy con chim đang đậu trên chạc cây gần đó hóng mát giật mình bay mất, tiếng chim kêu ríu rít như bực bội lại như là chúng đang gọi nhau bay đi chỗ khác yên tĩnh hơn. Tiếng ve kêu rả rích cũng bị chìm đi giữa những tiếng ồn trên sát giao thông đến hiện trường đầu tiên, căng dây cảnh giới. Thình lình, lốp chiếc xe việt dã nằm trong khu vực chăng dây cảnh giới nổ “bục bục”, những người dân đứng vây quanh xem bất giác lùi ra xa, mặc kệ có bị người ta thấy rồi trêu hay Lai đứng phía ngoài dây cảnh giới, tay cầm một chai nước, nghiêng đầu nhìn chủ xe ngồi xiêu vẹo dưới gốc cây, tiện tay đưa nước cho anh ta “Anh không biết là không được mở nắp ca-pô à?”“Giờ thì biết rồi.” Người chủ xe trông rất thê lương. Anh ta vặn nắp chai nước ra tu liền một mạch như sắp chết khát đến nơi, uống được hơn nửa chai mới dừng lại nói, “Cảm ơn.”Lúc xe mới bắt đầu bốc khói thì chẳng nghĩ được nhiều, cứ tưởng chẳng có gì nên anh ta mới cầm bình chữa cháy đi mở ngay nắp ca-pô lên, thế là ngọn lửa bỗng chốc cháy lan ra khắp nơi, không thể khống chế nổi nữa.“Nếu lúc đó anh chỉ mở hé một khe nhỏ thôi rồi dùng bình chữa cháy phun vào trong sau đó mới từ từ mở hẳn lên thì xe anh vẫn còn, anh cũng đã không bị thương rồi.”Còn giờ, Từ Lai phóng mắt nhìn lại đằng kia, ngọn lửa cháy hừng hực nuốt trọn cả chiếc xe, đám cháy nếu đã kéo dài hơn ba phút, chẳng những không được tiếp tục tự mình cứu hỏa mà còn nhất định phải bỏ xe chạy lấy người, bằng không, không chỉ mất xe mà mất luôn cả mạng không nhiên, thực tế là vẫn có rất nhiều người ôm tâm lý may mắn, cảm thấy mình có thể tự dập lửa được, đến cùng rước họa vào thân.“Hiểu biết rõ thế, không phải cô là lính phòng cháy đấy chứ?” Nói đến đây chủ xe mới ngẩng đầu lên, nãy vẫn chưa nhìn kỹ người phụ nữ đã cứu mình, giờ trấn tĩnh nhìn lại, gương mặt dưới vành mũ lưỡi trai đó thật đẹp chết đi Lai lắc đầu, nhếch môi xe thấy cô cười một cái, đến vết thương trên chân cũng quên đau, tim đập rộn ràng, xuôi theo mặt nhìn xuống chiếc áo phông rộng che hết dáng người, có điều, dưới chiếc quần soóc kia là cặp chân thon dài thẳng tắp cực kỳ trắng.“Xe cứu thương đến rồi.” Từ Lai biết thừa gã đàn ông này đang nhìn mình, lạnh lùng nói một câu rồi bỏ đi.“Chao ôi…” Người chủ xe còn đang muốn xin số của em gái mà!Nhân viên cấp cứu khiêng chủ xe đặt lên cáng đưa vào xe chạy đến bệnh viện. Xe cứu hỏa đỗ ở đường cho xe chữa cháy, những người lính cứu hỏa được huấn luyện nghiêm chỉnh nhảy từ trên xe xuống trải vòi chữa Phương Kỳ đến hiện trường sớm hơn, nắm rõ tình hình, lập tức chạy đến chỗ người đàn ông mới nhảy xuống từ xe cứu hỏa mặc trang phục chữa cháy màu xanh tím than rất là bắt mắt, tóm tắt tình hình cho anh ta biết “Xe ô tô tự bốc cháy, chủ xe tự dập lửa bị cháy lan sang chân nói có một người dân hỗ trợ cứu người, ồ, chính là cô gái đứng đằng kia.”Cặp mày kiếm mắt sáng của Cận Thời Xuyên ẩn dưới mũ bảo hộ, vừa xuống xe đã nhận thấy chiếc xe tự bốc cháy nằm cách trạm xăng dầu không xa, tiềm ẩn nguy cơ cháy nổ lan rộng, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.“Dùng súng phun nước, sơ tán quần chúng, chú ý an toàn.” Cận Thời Xuyên chuyển mắt nhìn về phía điểm bốc cháy ra lệnh.“Rõ.”Nhận được khẩu lệnh, các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy lập tức dùng súng phun nước áp lực cao phun về hướng điểm cháy, nhanh chóng, lửa đã được khống chế, khói đen mịt mù, phần chưa cháy hết trơ Thời Xuyên ngoảnh đầu nhìn về phía những người dân đứng xem. Con ngươi đen dừng lại nhìn một người con gái đội mũ lưỡi trai đứng ngoài dây cảnh giới cách đó không xa, dường như là tình cờ, cô gái cũng nhìn lại về phía anh, ánh mặt trời gay gắt phản quang trên chiếc mũ, cho dù bốn mắt nhìn nhau thì cũng chẳng ai có thể nhìn thấy gương mặt đối bị dập tắt, chiếc xe việt dã kia đã bị cháy chỉ còn trơ vỏ, đã hỏng cả, xem chừng người chủ xe kia mà nhìn thấy cái xe của mình thì chắc khóc ngất trong phòng cấp cứu mất nhỉ?Lục Phương Kỳ hô to gọi mọi người thu quân, nhiệm vụ hoàn thành, giờ mới tươi cười như ngày thường, hề hề nhìn Cận Thời Xuyên trêu “Ơ kìa, không phải ông bận đi xem mắt cơ mà?”Đầu Cận Thời Xuyên ở trong mũ bảo hộ gần như đã chảy nước, anh cởi mũ ra, lấy tay vuốt nước trên quả tóc ngắn một cái, đôi mắt đen láy, sáng ngời quét nhìn Lục Phương Kỳ một vòng, nửa cười nửa không “Cái này mà ông cũng biết nữa hả? Đổi nghề làm paparazi rồi à?”“Tình cờ nghe thủ trưởng nói chuyện với ông.” Lục Phương Kỳ giơ tay lên thề, “Chỉ là tình cờ thôi, thật đấy, hơn nữa tôi không có nhiều lời buôn lại đâu.”Lục Phương Kỳ vừa dứt lời, mấy người khác thu dọn xong đi tới, đàn anh Lưu Húc lại hỏi “Đội trưởng, cậu xem mắt hỏng rồi à, lát về không sợ thủ trưởng bắt cậu viết kiểm điểm chứ?”Cận Thời Xuyên không nói gì, chỉ chuyển mắt nhìn sang Lục Phương Kỳ. Cái nhìn sắc lẹm đó khiến sống lưng anh chàng lạnh toát, mẹ kiếp, sao mà trời nóng thế này nhỉ, khiến anh ta lạnh rùng cả mình rồi. Lục Phương Kỳ vội vã xua tay cầu hòa “Quả thực không phải tôi nói đâu, thật đấy…”Ngoài trời đang nóng hầm hập, những người túm tụm lại xem có chuyện gì bắt đầu giải tán, còn sót lại mấy cô gái trẻ đứng che ô bên vệ đường, công khai nhìn chằm chằm về phía các anh lính cứu hỏa đang chuẩn bị lên Thời Xuyên mở cửa xe ghế trước, nhẹ nhàng bật người lên, ngồi vào xe, đang chuẩn bị đóng cửa thì nghe Lục Phương Kỳ vừa mới lên xe lại bắt đầu nói “Nhìn kìa, mấy cô gái kia đều đang dán mắt nhìn ông đấy, có muốn xuống cho người ta cái chữ ký không?”Lưu Húc cười sằng sặc “Nào có chuyện, người ta bảo thế nào nhỉ? À, nhớ rồi, đội trưởng của chúng ta rành rành có thể dựa vào nhan sắc, lại cứ một mực muốn dựa vào thực lực.”Một người khác phụ họa “Cho nên mới nói đội trưởng vốn không cần phải đi xem mắt làm gì, chỉ cần vẫy tay ới mấy cô em đứng bên đường kia một cái, một giây sau là có người đứng cạnh anh ấy rồi.”“Gì mà quan tâm tôi thế hả? Chà, hiếm được hôm đẹp trời thế này, lát về huấn luyện tiếp nhé.”Cận Thời Xuyên đóng cửa xe lại, cởi áo chữa cháy, nói một câu nhẹ bẫng đủ khiến cả xe nín lặng nhìn được hôm “đẹp trời” sắp chết người rồi!Hai người ngồi cạnh đưa mắt nháy nháy với Lục Phương Kỳ, cậu ta là chính trị viên, lời nói có trọng lượng hơn Phương Kỳ hiểu ý gật đầu, vỗ ghế ngồi trước, cười bảo “Không phải hôm nay ông nghỉ phép à? Giờ vẫn còn sớm, chưa biết chừng cô nàng kia vẫn còn đang đợi ông đấy.”Lục Phương Kỳ vừa dứt lời liền bị cái áo chữa cháy đập thẳng vào mặt, cậu ta gạt áo ra liền thấy Cận Thời Xuyên mặc chiếc áo phông rằn ri cười ý tứ sâu xa nhìn mình bảo “Hay là ông đi đi?”“Chửa dám đâu, thủ trưởng đánh em chết mất.” Lục Phương Kỳ cười khì xe đều bật cười, đám đàn ông đi lính đều khá vui lúc này, một nữ phóng viên đến gần muốn phỏng vấn họ. Lục Phương Kỳ thấy người đẹp, vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, còn cố ý chỉnh trang lại bộ quần áo chữa cháy đang mặc, cười với cô nàng “Đồng chí nhà báo, cô hỏi đi.”Nữ phóng viên đưa ra vài câu hỏi, Lục Phương Kỳ đều đáp rất rõ ràng, rành mạch. Cô nàng đánh mắt nhìn một lượt các chiến sĩ trên xe, không khỏi hỏi “Có thể để đội trưởng của các anh xuống nói mấy lời được không?”Lục Phương Kỳ nhìn thấy nữ nhà báo vừa nói đến đội trưởng là đỏ mặt, hay lắm, xem ra là mình tự đa tình rồi, thế này rõ là đến vì đội trưởng nhà mình mà. Anh cười với nữ nhà báo “Vậy cô chờ chút.”Sau khi Lục Phương Kỳ giải thích tình hình cho Cận Thời Xuyên nghe, cửa xe trước mở ra, một người đàn ông nhảy xuống, vóc người cao ráo đi tới, bóng của anh gần như có thể che khuất người nữ phóng phóng viên nở một nụ cười mà mình tự cho là đẹp nhìn người đội trưởng anh tuấn, chưa kịp nói đã bị cướp lời “Ngại quá, đồng chí nhà báo, chúng tôi phải trở về đơn vị bây giờ đây, nếu như tin tức không đủ, cô có thể phỏng vấn người dân vừa nãy đã tích cực làm việc nghĩa.”Nói xong, Cận Thời Xuyên gật đầu khách khí một cái rồi xoay lưng đi, nghe thấy cô nhà báo sau lưng lẩm bẩm một mình có vẻ hơi bị thất vọng “Cơ mà cô gái kia cũng không chịu nhận phỏng vấn.”Cận Thời Xuyên không quay đầu lại, lên xe ra lệnh cho xe quay đầu, chạy bon bon về phía trước, đi xuyên qua những người đứng xem bên đường, anh liếc mắt nhìn vu vơ qua gương chiếu hậu. Trong tấm gương sáng choang, hàng cây long não chạy lùi về xa, dưới một gốc cây vừa đi qua, một cô gái đội mũ lưỡi trai hình như đang nhìn về phía Phương Kỳ vỗ ghế hỏi “Nhìn cái gì thế?”Cận Thời Xuyên thôi nhìn, chuyển mắt về đằng trước “Tôi đang nhìn trời hôm nay thật đẹp, xem lát về có nên chạy 3000m hâm nóng người không.”Lưu Húc méo miệng cười nhìn Lục Phương Kỳ chằm chằm “Chính trị viên à, xin cậu nói ít đi một câu được chứ?”Cận Thời Xuyên chống khuỷu tay phải lên cửa sổ xe, mắt lại chuyển sang nhìn gương chiếu hậu, nói sao vẫn cứ thấy cái người đó nhìn hơi quen quen.…Từ Lai đứng dưới tàng cây nhìn chiếc xe cứu hỏa biến mất ở ngã rẽ cuối đường, ngẩng đầu nheo mắt nhìn trời đang buổi ban trưa, bỗng dưng cười một cô không nhìn nhầm, người ngồi ở ghế lái phụ kia chính là Cận Thời thích*Đường cho xe chữa cháy Với các công trình lớn vài chục tầng, block chung cư, khu công nghiệp thì đường cho xe chữa cháy là điều bắt buộc phải làm về an toàn cháy nổ. Xem quy định kỹ thuật chi tiết tại link.*quần áo chữa cháy màu xanh tím than*áo phông rằn ri*Cây long não hay còn gọi là rã hương là một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20–30 m. Long não có nguồn gốc ở khu vực Đông Á, bao gồm Đài Loan, miền nam Nhật Bản, đông nam Trung Quốc và Đông Dương, tại đây người ta trồng nó để sản xuất dầu long não. Nguồn Wikipedia.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để nửa đêm, Cận Thời Xuyên một lần nữa lại từ phòng tắm ra, chỉ mặc một chiếc quần đùi, phơi trần nửa người trên cho người nằm trên giường thưởng thức. Thế nhưng, người trên giường đã mệt chẳng ngóc đầu dậy nổi chứ nói gì đến thưởng thức Lai dám chắc mấy năm mình học động vật học đều uổng phí hết rồi. Vốn tưởng rằng đôi bên đều là lần đầu, không có kinh nghiệm cũng chưa quen với cơ thể đối phương, trong lần thăm dò đầu tiên chắc sẽ không quá lâu, không quá nhiên, cô sai hết rồi, sai trăm phần quên mất Cận Thời Xuyên là một gã đàn ông đã già mà vẫn còn trinh, là một đội trưởng Cận thể lực bất phàm và khả năng lĩnh hội nhanh nhạy, là một gã khổng lồ bằng xương bằng thịt, là một người có thể cày cuốc không bao giờ biết mệt đầu tiên còn tạm được, nửa giờ là xong, sau khi đỡ đau vẫn lết được người xuống giường đi tắm thì Cận Thời Xuyên vào. Thế là lại làm thêm một lần trong phòng tắm. Lần này không để ý thời gian nhưng cảm giác lâu hơn lần đầu và còn thay đổi tư thế đấy thì chân mềm nhũn nên được bế ra khỏi phòng tắm. Cứ tưởng là có thể yên thân ngủ khỏe đàn ông lại lật người lên, lại nữa… lại nữa… xong lại tiếp…Cuối cùng, Từ Lai bị làm suýt thì ngất, đến đầu ngón tay cũng chẳng muốn động đậy, chẳng buồn đi tắm nữa. Cận Thời Xuyên đã được thỏa mãn đi giúp cô lau người, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô nàng rồi mới đi Lai nhìn tấm lưng uốn lượn của gã đàn ông, những đường cong gợi cảm, lưng hùm vai gấu, bờ mông cong cong, đôi chân dài mà mặc quần thì sẽ cực kỳ ưa nhớ đến ít phút trước người này còn đang không biết mệt mỏi ở trên người mình, mặt cô đỏ lên, co người lại, chui vào trong giường lún xuống. Từ Lai quay lưng về phía Cận Thời Xuyên, đang mơ màng sắp ngủ thì cảm thấy có một cánh tay dài vươn tới kéo người mình, nhưng mệt quá rồi, không mở nổi mắt nữa rồi. Cơ thể chạm vào lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông, hương sữa tắm ngập tràn trong cùng, cô vẫn phải hé mắt ra nhìn Cận Thời Xuyên, xòe bàn tay trái có đeo nhẫn ra hỏi anh “Cố ý chọn hay chọn đại vậy ạ?”“Gì kia?” Cận Thời Xuyên kéo bàn tay cô, dịu dàng ve vuốt.“Hai tay đan vào nhau là sẽ ra hình trái tim đấy.”Vừa rồi lúc anh tắm cô đã xem kĩ rồi. Mặt kim cương nhìn qua thì chỉ là hình trái tim nhưng nếu để ý kỹ thì khi hai tay đan vào nhau sẽ xuất hiện một trái tim nữa. Kỹ thuật chế tác này tuy cô không biết cụ thể là thế nào nhưng chắc chắn nó rất kỳ công.“Đặt làm theo yêu cầu đấy.” Cận Thời Xuyên hôn tay cô rồi lại tiếp tục sờ, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã đưa tay về phía em, em quên rồi à?”Từ Lai lắc đầu, đôi mắt mở hẳn ra, vẻ mặt rất ngọt ngào, giọng nói cực kỳ dịu dàng “Không quên. Anh biết không, lúc anh đưa tay về phía em, dường như em đã nhìn thấy được tương lai, thì ra không phải là mơ, tất cả đều là thật.”“Nếu như biết trước sẽ có ngày hôm nay.” Cận Thời Xuyên dừng một chút rồi mới nói tiếp được, “Anh sẽ không để em phải chờ tận mười năm.”Từ Lai cựa mình, chuyển sang một tư thế tiện để hôn nhau nhất, mắt nhắm lại, luồn tay ra sau lưng ôm anh bằng cả hai tay như một con koala đánh đu trên người gã đàn ông.“Cận Thời Xuyên.” Giọng cô êm như một làn gió mát, thổi từng con chữ khảm vào tim đối phương, “Em yêu anh.”“Anh cũng yêu em.” Cận Thời Xuyên cúi đầu ngậm môi Từ Lai, từ dịu dàng đến nồng nàn rồi từ từ buông ra. Cô nàng trong lòng đã ngủ mất nắm tay cô thật chặt, nhắm mắt lại, dịu dàng thủ thỉ “Ngủ ngon nhé, cô gái của anh.”Đêm Giáng sinh ấy, đêm Bình an không có tuyết rơi mà chỉ có tiếng mưa rơi đì độp, họ sẽ còn nhớ còn nhớ mãi cái đêm, khi hai người yêu nhau, yêu đến mức chỉ có thể dùng cách ấy mới diễn tả được, yêu đến mức ôm nhau mà tưởng như đã có được cả thế giới.…Sáng Giáng sinh không có quà của ông già Noel cũng không thấy người đàn ông nằm cạnh mình đâu, Từ Lai cựa quậy cái cơ thể mỏi rã rời ngồi đảo quanh không tìm thấy quần áo của mình đâu, cô mới nhớ ra đêm qua nó đã bị Cận Thời Xuyên làm rách mất, mặt tự dưng đỏ Lai quấn chăn, mở ngăn tủ quần áo, trông thấy chiếc áo quân phục của anh lại nhớ ra một chuyện, len lén cười trộm rồi cầm nó đi vào phòng rửa sạch sẽ xong xuôi, lại trước gương nhìn thử, thật muốn khóc quá. Từ cổ đến mắt cá chân, chỗ nào cũng có dấu cũng chẳng làm gì được, mặc áo quân phục của Cận Thời Xuyên vào rồi ra khỏi phòng phòng rất ấm áp, Từ Lai không đi dép nữa, đi chân trần ra tìm người đàn ông của cô. Phòng khách có tiếng ti vi nhưng không có ai tiếng động vọng ra từ phòng bếp. Cô cào mái tóc ướt của mình rồi đi sang nhiên, người ở phòng bếp đang xắn tay nấu canh cho nhạy bén của người lính giúp Cận Thời Xuyên không cần quay đầu cũng biết là ai tới. Chiếc thìa trong tay anh vẫn đang quấy đều đồ trong nồi, giọng nói buổi sáng mờ ám hơn những lúc khác trong ngày một chút.“Dậy rồi à?” Anh bỏ thìa xuống, đậy vung rồi quay lưng lại, câu hỏi muốn làm gì mắc lại trong cổ họng trước vẻ ngoài của con gái mặc áo quân phục trên người, vạt áo chỉ ngang bắp đùi, đôi chân dài trắng bóc, thẳng tắp, cổ áo không được cài đủ khuy, mái tóc ướt thấm vào vải, làm nổi bật lên chỗ nào hầu của anh trượt lên rồi lại trượt xuống, mắt nhìn đăm đăm ngắm cô sáng chiếc áo quân phục đứng đắn, nghiêm chỉnh thế mà em ấy mặc vào một cái liền gợi tình ngay Lai đang tựa người liền đứng thẳng dậy, chân xếp ngay ngắn theo tư thế đứng nghiêm, tay phải đưa lên chào theo quân lễ “Đội trưởng Cận, chào buổi sáng.”“Chào cái con khỉ.”Cận Thời Xuyên bước nhanh tới, bế cô đặt lên bệ bếp, kề sát vào Lai chỉ định trêu anh thôi, không ngờ lại chọc phải lửa. Chiếc áo bị kéo xuống nửa chừng, mắc lủng lẳng trên người. Cô vội đẩy anh ra “Bữa sáng được rồi kìa, ăn đã.”“Ăn em xong rồi mới ăn sáng.”Cận Thời Xuyên thở loạn nhịp, lại sáp về phía Từ Lai, vào thêm lần nữa…Sau khi xong xuôi, chân Từ Lai run run, quay về phòng tìm áo len và quần dài của anh để mặc, che kín người từ đầu đến chân, xỏ dép lê rồi quay ra đúng lúc bữa sáng được dọn ra nàng mới sáng ra đã tự tìm đường chết, bị người ta ăn sạch bách xong giờ đói mềm người, vừa thấy đồ liền xông vào ăn, thế là bị bỏng miệng.“Em ăn chầm chậm thôi, không ai giành với em đâu mà.” Cận Thời Xuyên tươi cười đưa tay xoa miệng Lai nguýt anh một cái sắc lẹm “Nếu không phải anh cứ ép em thì em sao lại đói thế chứ?”Cận Thời Xuyên ăn một miếng rồi lại thản nhiên nói với Từ Lai “Ồ, thế là nên trách anh không cho em ăn no nhỉ?”“Trách em.” Từ Lai cố ý thở dài, “Trách em ngu ngốc mới sáng ra đã đi trêu ghẹo sói háo sắc.”“Rất hoan nghênh em đến trêu ghẹo anh.” Cận Thời Xuyên cười rất vui vẻ, tinh thần có vẻ vô cùng sảng Lai không thèm để ý Cận Thời Xuyên nữa, cắm đầu cắm cổ ăn Thời Xuyên thấy dáng vẻ dễ thương của cô nàng, đâm ra lại rất muốn trêu ghẹo thêm. Thì ra, lời hồi trước các anh em cứ bảo ở nhà trêu ghẹo vợ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, giờ thì anh hiểu sâu sắc rồi, cực kỳ sâu sắc.“Lai Lai này.” Cận Thời Xuyên gọi cô.“Dạ.” Từ Lai thấy đồ Cận Thời Xuyên nấu thật sự ngon nên đang ăn rất nhiệt tình.“Trước kia em từng học múa à?”Tự dưng hỏi một câu không đầu không cuối, Từ Lai ngơ ngác nhìn Cận Thời Xuyên “Đâu có học đâu ạ!”Cận Thời Xuyên nhướn mày, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi mới nói “Thế sao mềm thế nhỉ?”Mới đầu Từ Lai nghe không hiểu ngay, ngẫm đi ngẫm lại mới liếc xéo Cận Thời Xuyên và mắng “Đồ lưu manh.”Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai đỏ bừng mặt thì phá lên cười khoái tháng thế này thật tuyệt, thật là tuyệt!Ăn sáng xong đã hơn mười giờ. Bị vần vò mãi, ăn xong liền mệt rũ người. Từ Lai nhờ Cận Thời Xuyên về nhà mình lấy giúp ít quần áo còn mình thì về phòng đi ngủ một mạch đến tận chiều. Cận Thời Xuyên kéo rèm cửa sổ cho cô nên phòng ngủ tối thui. Từ Lai ngồi ngẩn ra trên giường một lúc mời lề mề xuống phòng bếp rót cốc nước xong thì nghe thấy tiếng mở cửa, Từ Lai vội chạy ra đó, hóa Thời Xuyên xách hai va li đồ vào, tiện tay đóng luôn cửa nhà lại, cản gió rét ở ngoài.“Anh mang va li của em tới đây làm gì?” Từ Lai chẳng hiểu ra sao cả, hết nhìn Cận Thời Xuyên lại nhìn va li rồi lại nhìn Cận Thời Thời Xuyên vươn tay ôm Từ Lai. Cơ thể ấm áp của cô vợ khiến hơi lạnh bám trên người anh lập tức chạy bảo “Tạm thời mang mấy bộ đồ theo mùa treo trong tủ quần áo và giầy dép của em qua đây, với cả đồ dùng hàng ngày, mấy cái chai lọ để trên bàn trang điểm, chai lớn chai bé trong nhà tắm, anh cũng chẳng biết là gì nữa, cứ mang tuốt sang, à, với cả đồ lót của em cũng mang sang rồi, còn mấy thứ khác thì từ từ chuyển…”Từ Lai bịt cái miệng nói liên tằng tằng của Cận Thời Xuyên lại, ngơ ngác hỏi “Anh đang dọn nhà cho em đấy à?”Cận Thời Xuyên gật đầu, để mặc Từ Lai bịt miệng mình thoải mái.“Anh tiền trảm hậu tấu hay đây là âm mưu từ trước hả?” Chẳng trách nhờ anh về nhà lấy đồ cho mình, anh chẳng do dự chút nào đã đồng ý Thời Xuyên kéo tay cô từ miệng đặt xuống bên hông, cúi đầu nhìn từ Lai “Cầu hôn đã cầu hôn rồi, ngủ cũng đã ngủ rồi, chẳng lẽ không nên ở cùng nhau à?”Từ Lai lườm Cận Thời Xuyên một cái. Xem đấy, đội trưởng lại bắt đầu độc tài rồi đấy. Có điều, hình như cũng hơi hơi có lý.“Giờ cùng lắm chỉ coi là ở chung thôi.” Cô nháy nháy mắt, “Vẫn chưa có giấy tờ nhậm chức nhé.”Cận Thời Xuyên gật đầu, buông Từ Lai ra, quay lại ngăn tủ trước cửa cầm một túi hồ sơ rồi kéo Từ Lai đi vào đi vừa nói với cô “Vừa rồi, anh tiện đường qua phòng Công tác chính trị lấy mẫu đơn xin kết hôn rồi.”“Anh có nhất thiết phải nôn nóng thế không hả?” Từ Lai dở khóc dở cười.“Không phải em bảo là chưa có giấy tờ nhậm chức sao?”Cận Thời Xuyên ngồi xuống ghế, kéo Từ Lai ngồi xuống đùi mình, lấy giấy tờ trong túi hồ sơ ra, đặt lên bàn, mở ngăn kéo lấy bút.“Em đọc đi anh viết.” Anh vào tư thế sẵn sàng rồi nói với Từ Lai ngồi trên người Cận Thời Xuyên, tươi cười nhìn tờ giấy đặt trên bàn, cảm thấy mấy chữ “Bảng báo cáo đơn xin kết hôn” in thật to trên đó thật hết sức trang đọc “Tên, giới tính, nam, Cận Thời Xuyên, nữ, Từ Lai…”Những nét bút cứng cáp anh đưa chỉ dài vài phân nhưng như thể chứa đựng cả cuộc đời tương lai, hàng mấy chục năm tươi Lai nhìn chăm chú nét mực đen trên tờ giấy trắng, mắt đỏ thầm nguyện cầu trong lòng Cận Thời Xuyên, anh nhất định phải bình an cả đời, ở bên em đến lúc bạc thích*Mẫu đơn xin kết hôn 申请结婚报告表 người trong quân đội, công an, cảnh sát khi muốn kết hôn thì phải điền đơn này. Ở Việt Nam mình cũng vậy. Nội dung cần điền cơ bản giống một bản sơ yếu lí lịch có tóm tắt thành phần gia đình và quá trình học tập, công tác.*Koala hay còn gọi là gấu túi. Tư thế ôm kiểu koala
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Lục Phương Kỳ đuổi đến nơi thì vừa hay bắt gặp Cận Thời Xuyên đang bế bổng một cô gái. Nhờ cặp mắt sắc, anh liếc một cái liền thấy ngay trên mặt băng vải trên tay Cận Thời Xuyên có vết máu.“Đội trưởng, mọi người bị sao vậy? Tay của anh… ôi chao ôi…”Cận Thời Xuyên không thèm để ý đến Lục Phương Kỳ, đi theo y tá vào phòng Phương Kỳ nhìn theo bỗng lại thấy vui mừng. Vừa rồi, cái mặt kia của Cận Thời Xuyên rõ ràng là lo lắng! Anh chắc chắn không nhìn nhầm, đúng là lo lắng, chắc là lo lắng cho cô gái trong lòng nhỉ?Nghĩ đến đây, anh không kiềm được ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu là trần nhà trắng tinh, nhưng cũng không cản trở được việc anh cảm ơn ông trời đã sắp đặt số mệnh để hai người kia gặp nhau.“Ông trời ơi, nhất định ông đã nghe thấy lời cầu nguyện của con rồi phải không? A-men!”Đầu bị vỗ một cái, Lục Phương Kỳ cau mày quay người lại. Cận Thời Xuyên giấu tay vào túi “Chưa về đi à, ở đấy khấn vái gì đấy?”Lục Phương Kỳ kêu “Ôi chao, lão đại, dù gì tôi cũng là chính trị viên, để cho tôi chút thể diện trước công chúng được không?”“Ông cũng biết mình là chính trị viên à, ông có ra dáng chính trị viên chút nào không? Mấy thằng kia có coi ông là gì?” Cận Thời Xuyên nói bằng giọng tán gẫu thoải mái, không phải đang dạy dỗ người khác.“Tôi thấy thế này hay mà, gần gũi nhân dân.” Lục Phương Kỳ hỏi đến vết thương trên tay Cận Thời Xuyên, “Này, tay ông làm sao đấy?”“Đủ rồi đấy, thu quân, cút về đi, về mà viết báo cáo đi.” Cận Thời Xuyên nghiêm giọng ra lệnh.“Rõ.” Lục Phương Kỳ hết nói nổi gã này, tay bị thương mà làm như trò đùa ấy, mới đầu anh ta cũng thấy lo lo, kết quả người bị thương lại không thèm để ý, anh ta thèm vào lo nữa, chưa kể, trong kia còn có một vị, có lo cũng chưa đến lượt anh ta đâu!Lục Phương Kỳ đi vòng qua Cận Thời Xuyên rồi mới bồi thêm một câu sau lưng “Không cản trở ông và chị dâu vui vẻ nữa nhé!”Nhân lúc Cận Thời Xuyên còn chưa kịp xoay lại đạp mình, anh ta ù té chạy cho xa.“Á!”Giọng Từ Lai vọng ra từ trong phòng khám. Cận Thời Xuyên vội vã chạy vào. Bác sĩ bỏ chân Từ Lai xuống, ngẩng lên nhìn Cận Thời Xuyên, cười nói với anh “Mắt cá chân của vợ anh bị trật khớp, đã nắn lại rồi, không phải lo.”“Cô ấy không phải vợ tôi.” Cận Thời Xuyên vừa lại gần vừa giải Từ Lai đã bớt đau, cô nghe thấy Cận Thời Xuyên vội vàng giải thích thì không khỏi khịt mũi coi thường, chối nhanh vậy làm gì? Làm vợ anh thì anh mất mặt lắm à?“Ồ, ngại quá, chân của bạn gái cậu cần phải chăm sóc cho tốt, hết sưng là không sao nữa.” Bác sĩ thấy vừa nãy hai người thân mật với nhau, đoán rằng nếu không phải vợ chồng thì chắc là người yêu rồi.“Tôi không phải bạn gái anh ta.” Từ Lai trả đũa sĩ dừng bút nhìn hai người, hàng ngàn chữ mẹ kiếp lướt qua đầu, thời nay làm bác sĩ thật không dễ, còn phải học thêm cả tâm lý học hành vi để tránh ghép đôi nhầm nữa.“Khụ khụ.” Bác sĩ húng hắng giọng rồi viết tiếp, nói với người đàn ông đang đứng cạnh cô gái, “Tay của anh phải đi xem lại đi, vải băng dính máu, miệng vết thương nứt rồi đấy.”Từ Lai lập tức nhìn sang Cận Thời Xuyên, miếng vải xô trắng đúng là đã loang lổ vết máu, vừa rồi sao cô lại không thấy chứ.“Do ban nữa cứu người nên làm miệng vết thương bị nứt ra hả? Anh mau đi tìm bác sĩ khám thử đi.” Từ Lai đẩy tay Cận Thời Xuyên.“Vội gì.”“Thế gì mới vội, máu chảy thành dòng mới vội đúng không?”“Không sao đâu.”“Cận Thời Xuyên.” Từ Lai nghiêm mặt, “Đó là vết dao, sâu lắm đó.”“Anh biết mà.”Bác sĩ bối rối, quan hệ giữa hai người này thật là khó hiểu quá!Anh ta, một con chó độc thân hơn ba mươi mốt tuổi, bị hai người này ép ăn thức ăn cho chó!“Đi lấy thuốc đi!” Bác sĩ đưa đơn cho Từ Lai, tươi cười rạng rỡ, anh ta nhịn, nhịn cho đôi nam nữ đẹp lóa mắt này đùa giỡn trước mặt anh Lai mỉm cười với bác sĩ, cầm đơn thuốc rồi nói “Cảm ơn bác sĩ.”Bác sĩ “sói cô độc” bị nụ cười của cô gái hạ gục tại chỗ, hận không thể đứng dậy nói với tay đàn ông đứng bên cạnh cô gái Mau buông cô ấy ra, để đó cho điều, nhìn dáng vóc cao to, nhìn vẻ ngoài tuấn tú, lại nhìn cặp mắt sắc bén, kiêu ngạo của tay kia, cuối cùng bác sĩ cảm thấy hay là thôi Lai đứng dậy, Cận Thời Xuyên hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, lập tức lại đỡ cô.“Em tự đi được, anh mau đi xem tay sao đi.” Từ Lai nói hơi giận Thời Xuyên cúi đầu nhìn cái mắt cá chân mảnh mai đã sưng to như chiếc bánh bao “Chân em khập khà khập khiễng đi đến tối cũng không xuống được dưới tầng đâu.”Từ Lai nhìn xuống chân mình rồi lại nhìn vết thương của Cận Thời Xuyên, sau đó vòng qua bên tay trái của anh “Vậy đỡ bên này.”“Ừ.” Cận Thời Xuyên đỡ Từ Lai từ từ đi ra ngoài.“Chúng ta thế này giống “Thiên tàn Địa khuyết” nhỉ?”“Vẫn còn lòng dạ đùa bỡn cơ à?”“…”Bác sĩ ở trong phòng khám thấy hai người rõ ràng là lo lắng cho đối phương mà vẫn không chịu nhường nhau rồi lại nghe hai người nói chuyện nữa, quyết định lấy điện thoại gọi.“Này, lần trước cậu bảo có một cô gái muốn giới thiệu với tôi phải không, tối nay tôi rảnh đấy.”…Từ Lai cầm thuốc, Cận Thời Xuyên đi băng bó cẩn thận lại xong thì đã gần sáu giờ, ông trời bỗng nhiên đổi sắc mặt, gió mạnh nổi lên cuồn cuộn, mây mưa ùn ùn kéo Thời Xuyên đỡ Từ Lai lên xe, nói với cô “Chắc là mưa to đấy, anh đưa em về nhà, cơm để bữa khác ăn.”“Cũng được.” Từ Lai nghĩ tay chân họ hiện giờ đang què quặt cả rồi, quả thực không hợp ra ngoài ăn cơm, hơn nữa Bình An còn đang ở nhà.“Dây an toàn.” Cận Thời Xuyên cứ tưởng con bé này phải lằng nhằng thêm gì đó nữa, không ngờ lại đồng ý nhanh đến Lai thắt dây an toàn xong, xe liền lăn bánh, chạy được nửa đường thì một tia chớp rạch ngang như một thanh kiếm thần chém rách bầu trời, sấm sét nổ đùng đoàng, ù tai điếc cối ven đường ngả nghiêng, hận không thể mọc chân bỏ chạy, bầu trời đen sì như mặt quỷ, những tòa nhà cao tầng nằm lố nhố lẻ chiếc xe lao đi vù vù, mưa sầm sập trút xuống, hạt mưa to bằng hạt đậu điên cuồng ném lên mặt kính chắn đó mưa xâu thành chuỗi trút xuống mui xe, độ ẩm không khí lập tức tăng Thời Xuyên quan sát đường sá, mở radio nghe tin tức thời sự, Từ Lai cũng mở weibo đọc tin mới.“Tia sét ban nãy đánh trúng một chiếc xe.”Trong lúc chờ đèn đỏ, Từ Lai cho Cận Thời Xuyên xem clip trên điện thoại dài một phút quay từ cảnh tia sét trắng lao từ trên trời xuống, tiếp đó là tiếng con gái hét ầm xanh sáng lên, Cận Thời Xuyên tiếp tục cho xe chạy, vừa lái xe vừa hỏi “Bình thường ở nhà em ăn gì?”Từ Lai dời mắt khỏi điện thoại, nhìn Cận Thời Xuyên “Ăn thức ăn ngoài ạ!”“Em không nấu cơm à?”“Thỉnh thoảng có nấu.” Tài nấu ăn của cô, ờm, just so so.“Vậy tối nay em ăn gì?”“Tiện gì ăn đó thôi.”“Trong nhà có đồ ăn à?”“Không có.” Từ hồi về, cô toàn gọi đồ ăn ở ngoài, không thì là ra ngoài Thời Xuyên liếc qua Từ Lai “Lại gọi thức ăn ngoài hả?”“Tất nhiên là không, mưa to thế này, shipper dễ bị tai nạn lắm.”“Tư tưởng giác ngộ cao đấy.” Cận Thời Xuyên tấp xe vào chỗ chuyên đậu xe trên lề đường, tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống Lai vươn tay níu Cận Thời Xuyên lại “Anh làm gì đấy?”“Đợi ở trên xe nhé.” Cận Thời Xuyên nói xong thì đóng cửa xe lại, lấy chiếc ô từ cốp sau ra, đi lên vỉa Lai nhìn mãi cũng không đoán ra anh đi đâu, trời mưa to quá, cô chỉ có thể kiên nhẫn khoảng hai mươi phút, cửa ghế lái mở ra, Cận Thời Xuyên đưa cái túi trong tay cho Từ Lai, thu ô lại, ngồi xuống, đóng cửa Lai không vội xem đồ trong tay mà nhìn chằm chằm Cận Thời Xuyên, tình trạng hiện tại của anh cũng coi như là nude bán thân nhỉ?Mái tóc ngắn ngấm đầy nước mưa, mặt cũng ướt, áo phông ướt nhép, dán lên người, cơ ngực, cơ bụng, bắp tay đều thấy ơi, làm người ta chảy máu mũi mất thôi…Cô đưa khăn giấy cho Cận Thời Xuyên “Không phải anh có mang ô à?”“Mưa to quá.” Cận Thời Xuyên cầm khăn giấy lau qua đầu và mặt, tiếp tục nói, “Mua ít đồ ăn cho em rồi đấy, về nhà tự nấu lên ăn tạm nhé.”Giờ Từ Lai mới nhìn đến cái túi to trong tay mình, đồ bên trong túi ni lông không bị ướt, có ba cái hộp, hai mặn một Lai nhìn sang người đàn ông ngồi bên ghế lái đang khởi động xe, rõ ràng là một tên mình đồng da sắt, hóa ra lại có tấm lòng ấm áp như vậy, rõ ràng đối xử với cô rất lạnh lùng, nhưng lúc nào cũng suy nghĩ cho cô.“Cận Thời Xuyên.” Từ Lai gọi đầy đủ cả họ lẫn tên, giọng nói rất dịu dàng.“Gì?”“Anh còn nhớ đúng không?”“Nhớ cái gì?”“Anh sẽ lấy em.”Chú thích*chó độc thân hay cẩu độc thân là cách gọi vui chỉ dân thức ăn cho chó hoặc gọi là cẩu lương dùng để chỉ các màn tình củm; chúng đều là các từ lóng do các bạn trẻ Trung Quốc nghĩ ra.*Thiên tàn Địa khuyết 天残地缺 là tên một bộ phim chưởng của Đài Loan sản xuất năm 1977. Nhân vật chính là 2 cao thủ, một người bị cụt hẳn 2 tay còn người kia thì bị què cả hai chân.*Just so so mình để nguyên văn tiếng Anh theo tác giả. Cụm từ này ít được dùng trong tiếng Anh của người nói tiếng Anh bản ngữ nhưng không hiểu sao nó được đưa vào trong sách giáo khoa Tiếng Anh ở Trung Quốc. Từ này thường được dùng như nghĩa là tàm tạm, không hay không dở.
Giới thiệu Truyện Thời Gian Như Hẹn của tác giả Tiểu Lộ o O o Một câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã. Khi trong đống đổ nát, nó lại nhận ra được mùi hương trên người cô. Anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày. – Anh gả cho em nhé! – Ừ. Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời. Cận Thời Xuyên – Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện? Từ Lai – Muốn trở thành người xứng với anh. Cận Thời Xuyên – Anh chỉ là một tên lính. Từ Lai – Không, anh là người hùng của em. ~~~~~ Mời quý đạo hữu thưởng thức truyện … Xem thêm ...
TRUYỆN GỐC PHIM CHIẾU SÁNG CHO EM TRẦN VỸ ĐÌNH - CHƯƠNG NHƯỢC NAM ĐÓNG CHÍNHThể loại Hiện đại, ngọt ngào, 1×1, HEMột câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã, khi trong đống đổ nát, nó lại nhận ra được mùi hương trên người cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày.– Anh gả cho em nhé!– gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả Thời Xuyên Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện?Từ Lai Muốn trở thành người xứng với Thời Xuyên Anh chỉ là một tên Lai Không, anh là người hùng của và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành là người hùng của cô, cô là cuộc đời của gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết!
thời gian như hẹn