sự khác biệt giữa văn hóa mỹ và việt nam
• Văn học Anh hầu hết phản ánh văn hoá Anh, phong thái Anh, trong khi văn học Mỹ phản ánh nền văn hoá Mỹ, lịch sử dân tộc, và những khái niệm mang tính cách mạng như mối quan hệ với nhà thời thánh, nhà nước, những yếu tố siêu nhiên Open trong nước. Ví dụ. Trận đánh ở Massachusetts . • Văn chương tiếng Anh lớn hơn tiếng Anh Mỹ.
- Văn hóa phương Tây tôn trọng luật lệ, biết tuân thủ quy định, xếp hàng khi mua sắm. Văn hóa phương Đông bất quy tắc, không biết xếp hàng, ít khi tuân thủ nội quy. - Văn hóa ẩm thực phương Tây đơn giản, khá nhàm chán và không tốt cho sức khỏe. Văn hóa ẩm thực phương Đông đa dạng, nhiều nguyên liệu, hương vị và cách thức chế biến.
Mỗi một đất nước đều có cho mình một nền văn hóa riêng biệt, đó là trang phục, nghệ thuật ẩm thực, nơi sinh sống và vô số đặc trung khác nhau. Nhưng có thể nói rằng bên cạnh phong tục tập quán riêng, thì chúng ta vẫn đôi khi bắt gặp những điểm tương đồng trong văn hóa truyền thống giữa các
So sánh 6 yếu tố đặc trưng văn hóa quốc gia giữa Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Mỹ Nhật Bản, với số điểm 42 và Việt Nam với 35 điểm đều thuộc nhóm các nước có đặc điểm văn hóa kiềm chế. Tuy nhiên, Nhật bản có xu hướng thoáng hơn do tiếp thu sâu rộng văn hóa của phương Tây trong nhiều thập kỷ.
Mới đây, Đài Tiếng nói Việt Nam có bài viết giới thiệu sự khác biệt giữa văn hóa ẩm thực Việt Nam và Trung Quốc. Theo VOV, Trung Quốc và Việt Nam đều là nước nông nghiệp, người dân hai nước chủ yếu lấy gạo làm thức ăn chính.
Leute In Der Umgebung Kennenlernen App. So Sánh Sự Khác Biệt Giữa Văn Hóa Người Mỹ Và Người Việt NamNgày đăng 18/09/2021 Lượt xem 4526 Nội dung chính Show So Sánh Sự Khác Biệt Giữa Văn Hóa Người Mỹ Và Người Việt NamĐôi nét về văn hóa Mỹ và Việt NamSự khác nhau về văn hoá giữa Việt nam và phương TâySự khác biệt giữa văn hóa phương Tây và Việt Nam"Bán anh em xa không bằng mua láng giềng gần". Thật vậy, sống ở bất cứ đâu, những người hàng xóm luôn là cầu nối để tạo nên những giá trị tình cảm tốt đẹp hay những niềm vui mà cuộc sống mang lại khi chúng ta là hàng xóm với nhau. Cùng tìm hiểu xem những người hàng xóm của Mỹ và Việt Nam giống nhau, khác nhau ở điểm nào?Có điểm chung về quan niệm Tôn giáo giữa láng ứng xử, giao tiếp với hàng xómVideo liên quan Mỗi quốc gia sẽ có một nền văn hóa khác nhau, và sự khác biệt này ảnh hưởng đến tính cách cũng như hành động của họ trong đời sống hằng ngày. Có thể thấy hiện nay người Việt Nam sinh sống tại Mỹ rất nhiều, nhưng họ vẫn luôn giữ được những đặc điểm vốn có của văn hóa người Việt Nam. Vậy lối sống, ngôn ngữ, cách ăn uống, cách chào hỏi,… của người Việt Nam và người Mỹ khác nhau như thế nào? Đôi nét về văn hóa Mỹ và Việt Nam 23 Tháng Mười Một, 2020TIN TỨC MỸ Văn hóa Mỹ và Việt Nam nói riêng cũng như văn hóa giữa Phương Tây và Phương Đông nói chung có rất nhiều sự khác biệt thú vị mà không phải ai cũng biết nhưng cũng ẩn chứa không ít điểm giống nhau giữa văn hóa Việt Nam và Mỹ. Hãy cùng chúng tôi điểm qua những nét nổi bật trong văn hóa Mỹ và văn hóa Việt Nam. Người Phương Tâyquan trọng sự thẳng Việt Namđề cao sự khéo léo, mềm Cách đặt vấn đề và giải quyết sự việcNgười Phương Tâyluôn đi thẳng vào vấn Phương Đôngthường vòng vo, né phương Tâythường coi trọng kết quả sau cùng, vì vậy, họ sẵn sàng đương đầu với những vấn đề cản trở, cốt sao đạt được mục tiêu nhanh Phương Đôngthì quan trọng quá trình thực hiện. Vốn không thích đối đầu, xung đột, nên người phương Đông có thể chấp nhận đi vòng một chút, tuy mất thời gian hơn nhưng đôi khi vẫn đạt được kết quả sau cùng và không tổn hao quá nhiều sức Phong cách, lối sốngNgười phương Tâyđề cao cái Tôi, năng lực cá nhân, cá tính riêng… vì vậy phong cách sống của họ thiên về lối sống tự lập, cá Việt Namtrân trọng cái Ta, con người phải luôn biết hòa nhập với môi trường xung quanh để tạo nên sự hài hòa. Người Việt mình luôn sống có cộng đồng, yêu thương và đùm bọc lẫn nhau vì thế phong cách sống của người Việt tình cảm hơn rất nhiều so với ở phương Mối quan hệ và kết nối trong xã hộiCác mối quan hệ trong thế giới phương Tây thì rất là rõ ràng chứ không phức tạp và mang nặng tính “dắt dây” như trong xã hội phương Đánh giá bản thânNgười phương Tâyrất quan trọng cái Tôi, đề cao tính cá nhân trong một số khía cạnh của đời sống. Họ đòi hỏi những người xung quanh phải tôn trọng những gì thuộc về vấn đề cá phương Đôngthì cái Tôi thường nhỏ bé, dễ bị khỏa lấp và việc quên đi cái Tôi được cho là một đức tính đáng khen ngợi của người Việt Nam hay người phương Đông nói nói chuyệnPhương TâyNgười Mỹ khi nói chuyện thì thường không ngại ca ngợi bản thân và thường nâng mình lên và điều đó thể hiện sự tự tin của Namkhi nói chuyện thường khiêm tốn, hạ mình xuống một chút để thể hiện sự khiêm Việt thường chú trọng sự nhường nhịn, kính trên nhường dưới. Trong khi người Mỹ thì chú trọng sự cạnh tranh. Vì vậy, trong một tập thể, người Việt thường hay bị người Mỹ lấn Mỹ có tinh thần trọng luật rất cao, đôi khi trở nên máy móc. Cứ đúng luật là được, còn có tình nghĩa hay không thì không quan trọng. Người Việt thì thường chú tâm vào các khuôn mẫu đạo đức chung hơn là luật, để sao cho hợp tình hợp Mỹ thích đặt câu hỏi, vì họ quan niệm rằng trong cuộc đối thoại nếu như người đối diện không đặt ra những câu hỏi thì có nghĩa là họ không quan tâm đến vấn đề mà người kia đề cập hay không quan tâm đến họ. Còn người Việt thì lại rất ngại hỏi6. SếpPhương Tâysếp cũng là người đi làm kiếm sống như nhân viên và bao người khác, chỉ có điều cấp bậc, tầm nhìn và lương bổng của sếp thì cao hơn một Đôngsếp được coi là “người khổng lồ”.7. Hẹn Tây Đúng giờ là yếu tố rất được tôn trọng trong các cuộc hẹn ở phương Tây. Tính chính xác và đúng giờ đối với người phương Tây là cực kỳ quan trọng. Người ta không cần thiết phải đến sớm để thể hiện sự tôn trọng nhưng họ sẽ không đến muộn, vì họ quan niệm đó là hành động bất lịch NamChúng ta có thể xê dịch giờ hẹn đôi chút và đôi khi điều đó không trở thành vấn đề lớn. Vì thế mà ở Việt Nam mới có danh từ “giờ cao su”.Ví dụ ở Mỹ khi bạn mua vé xem phim, vé kịch hoặc các hoạt động giải trí có giờ giấc quy định cụ thể như các tour tham quan … bạn phải đến sớm 5 phút hoặc đến đúng giờ. Nếu bạn đến trễ thì sẽ gây khó chịu cho những người xung quanh. Và đặc biệt, nhân viên gác cửa hoặc nhân viên phục vụ có quyền từ chối phục vụ hoặc không cho bạn Văn hoá xếp Tây Chờ tính tiền ở siêu thị, vào rạp chiếu phim, cơ quan hành chính, các văn phòng của trường đại học, kể cả ra chợ trời... chỗ nào họ cũng xếp hàng, xếp hàng dài trên đường phố, xếp hàng khi lấy thức ăn ... Chỉ hai người cũng xếp hàng và không chen lấn, xô ĐôngThực tế văn hóa xếp hàng đã dần hình thành tại nhiều nước phương Đông, đặc biệt tại các thành phố lớn. Tuy vậy, nhìn chung, nó vẫn chưa ăn sâu vào nếp sống của người phương Đông ở mọi lúc mọi nơi. Chúng ta thấy là ở nhiều nơi mọi người vẫn thường xếp hàng ngang, rất ồn ào, và còn xô đẩy và chen lấn hóa xếp hàng ở Mỹ thể hiện rõ nhất trong mùa bán hàng đại hạ giá. Để mua được món hàng ưng ý với giá “trong mơ”, mọi người phải thức dậy từ 5 giờ sáng, xếp hàng rồng rắn lên mây trước cửa các shop, siêu thị chờ đến giờ mở cửa để mua được món hàng “độc” mà mình yêu thích, như trường hợp các bạn trẻ xếp hàng mua máy điện tử PlayStation 3, điện thoại I-Phone, Ipad …9. Cách thể hiện cảm xúc bản thânNgười phương Tây vui buồn đều thể hiện khá rõ phương Đôngthường che giấu cảm xúc thật của mình, có thể “trong héo ngoài tươi”.10. Quan hệ nơi công cộngTiệc tùngTại những bữa tiệc trang trọng, người phương Tây thích đứng thành nhóm nhỏ, rủ rỉ trò chuyện. Người Việt mình thì thích ngồi thành những nhóm lớn, trò chuyện ồn ào, và đó được coi là biểu hiện của sự hào hứng, vui vẻ. Vì thế mà ở Việt Nam tiệc nào càng ồn có nghĩa là tiệc đó tổ chức thành Trẻ em trong gia đìnhPhương TâyTrẻ em không được cả gia đình chăm lo, ưu ái như trẻ em ở Việt Nam. Trẻ em phương Tây có vị trí ngang bằng như những thành viên khác trong gia đình, có quyền lợi và nghĩa vụ riêng. Trẻ em ở phương Tây thường được dạy cách tự lập từ khi còn rất nhỏ, được khuyến khích đi làm thêm ngay trong lúc còn đi học để có tiền tiêu xài riêng. Khi trẻ em tới tuổi trưởng thành, cha mẹ hết trách nhiệm. Ở Mỹ thì trẻ em đến 16 tuổi là gia đình cho ra ở riêng, cho một số tiền nhất định, rồi muốn làm gì thì làm, muốn sống sao thì sống, phải tự bươn trải chứ không được dựa dẫm vào gia NamTrẻ em được bao bọc và che chở bởi rất nhiều người thân trong gia đình, được chiều chuộng và yêu thương hết mực. Ở Việt Nam, trẻ em thường được coi là trung tâm thú vị của cả nhà và các thành viên sẽ xoay quanh “tâm điểm” Cuộc sống của người giàPhương TâyDạo chơi công viên ở phương Tây, bạn sẽ bắt gặp hình ảnh các cụ già dắt thú cưng đi NamÔng bà thì thường sống quây quần bên con cháu, rất tình cảm. Ở Việt Nam thì bạn sẽ thường bắt gặp hình ảnh những cụ già dắt cháu đi thế mà ở phương Tây không có chuyện cúng giỗ ông bà, cha mẹ. Vì họ quan niệm là người đã mất thì dù có làm gì đi chăng nữa cũng không còn ý nghĩa gì Việt thường có truyền thống uống nước nhớ nguồn, nên thường cúng giỗ ông bà, cha mẹ để nhớ lại cội nguồn, và cũng là để anh chị em trong họ hàng có dịp quây quần, ôn lại những kỷ niệm xưa cũ rất thân thương đã qua. Đối với người Việt Nam, gia đình mà thiếu thốn, nghèo quá mà không làm giỗ cha mẹ mình, ngày 30 Tết không nhang khói rước ông bà về là nỗi bất hạnh lớn. Thờ cúng tổ tiên là văn hóa truyền thống rất đáng trân trọng của Việt Ngày nghỉ cuối tuầnNhững ngày cuối tuần, đường phố phương Tây thường vắng vẻ, họ không đổ ra đường mà thường có hai lựa chọn một là ở nhà ngủ bù cho cả tuần lao động vất vả, hai là về miền quê vui chơi, hít thở không khí trong phương Đông, đặc biệt tại các thành phố lớn, người dân thường đổ ra đường, tới các khu vui chơi và trung tâm mua sắm để giải Phương tiện di chuyểnTrước đây, khi người phương Tây coi ô tô là phương tiện di chuyển hiệu quả nhất, người phương Đông còn đi xe đạp. Giờ đây, người phương Tây lại coi xe đạp là phương tiện di chuyển “lành mạnh” nhất vì nó vừa giúp rèn luyện sức khỏe và vừa có thể bảo vệ môi trường, trong khi đó, người phương Đông đã chuyển sang đi ô tô nếu có điều kiện17. Thói quen tắmNgười phương Tâythích tắm sáng rồi mới đi làm để bắt đầu 1 ngày mới với tinh thần sảng phương Đôngthì thích tắm tối trước khi đi ngủ để gột rửa những vết bẩn và những muộn phiền trong ngày sau khi đi làm Vẻ đẹp màu da Người phương Tâythích da Việt Namthích da trắng. Vì thế mà ở Việt Nam vào mùa hè, phụ nữ khi ra đường thường trang bị cho mình áo chống nắng, kem chống năng, kính râm, khẩu trang...19. Đông tây trong mắt nhauTrong mắt người phương Tây, người phương Đông đặc trưng với nón lá, thích uống trà và ăn cơm. Trong khi đó người phương Đông ấn tượng với người phương Tây bởi mũ nồi cao, xúc xích và bia. Sự khác biệt giữa văn hóa phương Tây và Việt NamSự đối lập văn hóa ngàn đời giữa Đông và Tây vẫn rất rõ ràng trong nội tại, chỉ là vì chúng ta lướt qua chúng quá nhanh và không để ý đến những điều đó. Chỉ khi bước chân ra khỏi đất nước hình chữ S này thì chúng ta mới bỡ ngỡ nhận ra sự khác biệt mà bấy lâu nay vô tình bị lãng khác biệt giữa văn hóa phương Tây và Việt NamViệt Nam nằm ngay vùng trung tâm hàng hải và giao thương kinh tế giữa Ấn ĐộDương và Thái Bình Dương, đâylà một trong những nguyên nhân chính khiến Việt Namcàng trở nên hội nhập với các quốc gia khác với những nền văn hóa đa dạng. Tại những trung tâm du lịch, tài chính, văn hóa như Sài Gòn, Hà Nội, Đà Nẵng hay Nha Trang thì chúng ta khó có thể thấy được sự khác biệt trong văn hóa giữa người bản địa cũng như du khách vì dường như quá trình giao thoa văn hóa diễn ra từng ngày khiến chúng trở nên quá quen thuộc. Tuy nhiên, sự đối lập văn hóa ngàn đời giữa Đông và Tây vẫn rất rõ ràng trong nội tại, chỉ là vì chúng ta lướt qua chúng quá nhanh và không để ý đến những điều đó. Chỉ khi bước chân ra khỏi đất nước hình chữ S này thì chúng ta mới bỡ ngỡ nhận ra sự khác biệt mà bấy lâu nay vô tình bị lãng quên. Do đó, việc tìm hiểu sự khác biệt văn hóa rất quan trọng, giúp chúng ta có thể sẵn sàng tinh thần với những cú shock văn viết sau đây của ELLE MAN là danh sách liệt kê những sự khác nhau cơ bản giữa văn hóa phương Tây và Việt Nam trong cuộc sống hàng Chuyện tình cảm yêu đương và gia đìnhPhương Tây Nam, nữ nắm tay nhau hoặc hôn nhau tại chốn công cộng là chuyện hoàn toàn bình thường. Những người xung quanh cũng chẳng hề bận tâm về chuyện chí đối với những người là bạn bè thân lâu năm, đàn ông hay đàn bà vẫn có thể dành cho nhau những cái nắm tay, khoác lên vai nhau hoặc trao cho nhau những nụ hôn phớt lên má hoặc cả lên chồng thường trao nhau những cái ôm hoặc những chiếc hôn trước mặt lũ trẻ một cách rất vô một gia đình, vợ chồng trao nhau những cái ôm hoặc những chiếc hôn trước mặt lũ trẻ một cách rất vô tư và những đứa trẻ thích nhìn bố mẹ chúng làm vậy. Bố mẹ cũng rất thương xuyên trao những nụ hôn cho con trẻ, họ xem đó là sự biểu hiện tình cảm yêu thương và con cái cũng như những người bạn NamThường thì ta ít thấy những cặp đôi hôn nhau tại chốn công cộng trừ thế hệ trẻ ngày nay, những người có cái nhìn thoáng hơn trong chuyện yêu đương. Tuy nhiên, họ sẽ nhận được những cái nhìn “ái ngại” từ người lớn xung với bạn bè, việc đụng chạm thân thể nhau là cực kì hạn chế dù là những người bạn thân lâu năm, bởi không khéo sẽ đưa cả 2 từ friendzone chuyển sang love affair tự lúc nào không những cử chỉ gần gũi hơn nhưng không có nghĩa là họ không yêu thương con cái hơn người người Tây chồng cũng ít khi hôn nhau trước mặt con cái, mà họ thường làm chuyện ấy khi không có ai như cái thuở trốn ông bà để cùng nhau đi hẹn hò. Những người bố thườngít khi hôn con trẻ, họ rất yêu thương chúngnhưng cách thể hiện thường đôi khi “ít gần gũi” hơn người phương Tiệc tùng và lễ hộiPhương Tây Giáng sinh và Tết Dương lịch là những ngày lễ quan trọng nhất trong một năm. Họ thường đi nghỉ lễ xa nhà hoặc chỉ quây quần cùng sinh và Năm mới là lễ hội lớn nhất trong văn hóa phương với một người châu Âu, sinh nhật và đám cưới là những dịp quan trọng nhất trong đời. Tại sinh nhật, người thân sẽ tụ tập ca hát, nhảy múa, tặng quà và ăn tiệc nhẹ. Trong đám cưới, người phương Tây thường tổ chức tiệc ngồi lẫn buffet, nhưng họ thường ăn nhẹ, ca hát và nhận quà tặng từ người thân và bạn bè. Ít khi nhận tiền mừng, trừ một số vùng văn hóa đặc biệt như Sicily của Nam Tết Âm lịch là dịp lễ hội quan trọng nhất trong một năm. Là dịp để mọi người xa xứ tụ họp về quê hương, quây quần bên nhau bên mâm cỗ gia đình và bái cúng tổ cổ truyền là dịp quan trọng nhất của người Việt Việt Nam tổ chức đám giỗ lớn hơn cả sinh nhật, đây là dịp để họ hàng cùng họp mặt nhau trong mâm cơm. Họ bàn về những kí ức xưa của người đã khuất, những điều tốt đẹp về họ. Đối với đám cưới, người Việt Nam cũng tổ chức rất cầu kì, bao gồm nhiều công đoạn tùy vào từng địa phương nhưng thường sẽ có Lễ Đám Hỏi trước Lễ Đính Hôn, là ngày để gia đình họ trai bưng mâm quả qua nhà gái để hỏi cưới. Họ tổ chức tiệc cưới khá long trọng và người đi dự đám cưới thường phải biếu tiền Ăn uốngPhương Tây Người phương Tây, điển hình là người Mỹ, không dành quá nhiều thời gian cho việc nấu nướng thường nhật, trừ khi họ là một đầu bếp hoặc một người sành ăn. Họ thường có thói quen mua dự trữ lương thực cho cả một tuần do tính chất cuộc sống, công việc hối hả và bận rộn. Đa phần theo Cơ Đốc giáo nên họ thường sẽ cầu nguyện tạ ơn Thiên Chúa trước khi ăn không khác biệt lắm so với những người Việt Nam theo Cơ Đốc giáo.Các thành viên trong gia đình quây quần cùng nhau, thức ăn được chia đều cho mọi thành viên gia chế biến món ăn cũng rất khác người châu Á, điển hình là Việt Nam, với thức ăn không quá dậy mùi gia vị và không hề cay, ngoại trừ những nền ẩm thực chú trọng gia vị sau chế biến như Hy Lạp, Ý hay muỗng, nĩa là những vật dụng thường thấy trên bàn ăn, thức ăn thường là thực phẩm khô nguội và súp thì được đựng trong dĩa. Người Mỹ chỉ có một bữa ăn chính là ăn chiều, khi các thành viên trong gia đình quây quần cùng nhau. Thức ăn được chia đều cho mọi thành viên gia đình, và khi ăn họ thường không gây nên tiếng sột soạt lý do vì sao, tôi sẽ giải thích sau.Các món ăn phổ biến văn hóa ẩm thực Đông Nam ÁViệt Nam Người Việt chúng ta dành rất nhiều thời gian để chế biến và nấu nướng bởi tính chất ẩm thực Việt Nam khá cầu kì với muôn vàncác loại gia vị. Họ thường mua sắm lương thực hàng ngày tại những khu chợ truyền thống hay trong siêu thị bởi tính chất của ẩm thực Á Đông là nền ẩm thực tươi ngon và nóng hổi khi chế biến, nên sẽ không phù hợp lắm khi dự trữ thức ăn cho cả chế biến thức ăn của Việt Nam khá nồng mùi gia vị và rất cay, đây cũng chính là đặc điểm chung của nền ẩm thực Đông Nam Á và Đông Bắc mâm cơm cơ bản của gia đình Việt thường ăn bằng đũa và muỗng, thức ăn được đặt trong đĩa và tô, đặt chung trên mâm cơm và mọi người gắp vào chén bát của mình để ăn, canh súp thường được đặt giữa mâm cơm. Lý giải cho điều này chính là văn hóa cộng đồng trong cách ăn ở và sinh hoạt có từ ngàn năm trước. Trước khi ăn, các hậu bốingười nhỏ tuổi phải mời các trưởng bối trong gia đình xơi ăn cơm rồi mới đượcđụng đũa. Khi ăn một món ăn ngon, đặc biệt là canh hay những món nước, thường thì họ gây ra tiếng sột soạt khi sẽ lý giải một chút ở phần này, do bị ảnh hưởng quá nhiều của văn hóa Tây phương mà ngày nay nhiều người xem việc ăn ra tiếng là bất lịch sự và mất vệ sinh. Điều này đúng mà cũng không đúng, vì sao? Bởi đặc tínhcủa cả 2 nền ẩm thực là hoàn toàn khác nhau, thức ăn phương Tây vốn dĩ lấy lúa mạch làm nền tảng nên trên bàn ăn sẽ thường xuất hiện bánh mì cùng nhiều loại thức ăn khô nguội, việc ăn không gây tiếng động là điều hiển nhiên; còn ẩm thực Việt Nam thường rất cay nồng và chỉ thực sự ngon khi được dùng ngay lúc nóng, điều này tạo ra cử động chóp chép và hít hà khi ăn để làm dịu thức ăn trong miệng. Cũng giống như người Nhật và Hàn Quốc, khi được gia chủ mời dùng bữa, việc gây tiếng động sột soạt sẽ tạo cho họ cảm giác vui vẻ vì chứng tỏ họ nấu ăn nhiên, nói như vậy không có nghĩa là cổ súy việc ăn uống gây quá nhiều tiếng động và vương vãi lung tung, như vậy thật sự là bất lịch sự và không vệ Cung cách chào hỏiPhương Tây Trong cách chào hỏi, người phương Tây có xu hướng bình đẳng giới nên bắt tay giữa 2 người khác giới là điều rất bình thường. Đối với những người bạn, họ thường trao nhau những nụ hôn lên má hoặc hôn phớt trên môi khi chào hỏi lúc gặp mặt hoặc chia bè thường ôm nhau, hôn lên má để thể hiện tình vẫy tay chào hỏingười khác kể cả với người lớn hơn, và việc vỗ nhẹ vào lưng từ đằng sau để chào hỏi đối với những người thân quen là điều hoàn toàn bình thường. Khi trở về nhà hoặc viếng thăm nhà bạn bè, người phương Tâythường chào hỏi bất cứ thành viên nào trong gia đình mà họ gặp đầu Nam Rất ít khi thấy những người khác giới bắt tay nhau, đàn ông Việt thường không chủ động bắt tay với người lớn tuổi hơn hay với phụ nữ mà sẽ đợi hành động đó từ họ. Khi bắt tay, họ chỉ nắm vừa đủ và không quá lâu,dùng cả hai tay và cúi đầu chào để thể hiện sự kính trọng với người lớn tuổi hơn. Phụ nữ thường không bao giờ bắt tay bắt tay, họ chỉ nắm vừa đủ và không quá lâu, dùng cả hai tay và cúi đầu chào để thể hiện sự kính trọng với người lớn tuổi chẳng bao giờ dành cho nhau những nụ hôn bạn bè, đặc biệt là giữa hai người khác giới, thậm chí đó còn là điều cấm kị đối với những phụ nữ đã có gia có người lớn mới được dùng động tác vẫy tay để kêu trẻ nhỏ, hoặc bạn bè cùng trang lứa kêu lẫn nhau. Việc vỗ nhẹ vào lưng chỉ được chấp nhận đối với bạn bè với nhau, nhưng đối với những người lớn thì điều đó hoàn toàn bị cấm kị, đặc biệt là đàn ông không được làm điều đó với một phụ nữ trưởng vào nhà một gia đình Việt, bạn cần chào hỏi người trưởng tộc hay người lớn tuổi nhất, vào chào từ lớn đến đây chỉ là một số khác biệt rõ nét và cơ bản nhất trong đời sống tinh thần tình cảm, ăn uống, chào hỏi và lễ hội giữa người Việt Nam và người phương Tây. Ngoài ra còn có rất nhiều điều khác biệt khác nữa, mà chỉ cần tinh ý một chút thôi sẽ thấy chúng diễn ra hàng ngày và hàng giờ. Càng hiểu biết nhiều về sự khác biệt giữa văn hóa phương Tây và Việt Nam sẽ giúp bản thân sẽ dễ dàng hội nhập và có thêm nhiều bạn bè quốc tế.—Bài viết Đức Nguyễn – Hình ảnh Sưu tầmTags van hoa phuong tayvan hoa phuong dongvan hoa viet namsu khac biet van hoa "Bán anh em xa không bằng mua láng giềng gần". Thật vậy, sống ở bất cứ đâu, những người hàng xóm luôn là cầu nối để tạo nên những giá trị tình cảm tốt đẹp hay những niềm vui mà cuộc sống mang lại khi chúng ta là hàng xóm với nhau. Cùng tìm hiểu xem những người hàng xóm của Mỹ và Việt Nam giống nhau, khác nhau ở điểm nào?Có điểm chung về quan niệm Tôn giáo giữa láng kì lạ là Mỹ và Việt Nam là hai đất nước có nền văn hóa hoàn toàn khác nhau, nhưng giữa những người hàng xóm ở hai đất nước chúng ta lại có những điểm chung dễ dàng nhận Mỹ cũng như Việt Nam, trong những con hẻm, mọi người sống hòa đồng với nhau, gọi nhau là chú dì, cô bác như bà con thân thích, chẳng ai quan tâm tới người này, người kia theo đạo giáo nào. Cùng chung khu phố, có những gia đình công giáo, cuối tuần họ thường đi lễ nhà thờ, nhưng trước khi đi họ thường nhờ những gia đình khác đạo bên cạnh trông giúp nhà, thậm chí họ còn nhờ trông coi cửa hàng buôn bán của mình. Thỉnh thoảng có gia đình tổ chức cầu kinh tại gia, những gia đình hàng xóm bên cạnh tự nguyện vặn nhỏ tivi, tuyệt đối không hát karaoke để cho họ hành thôn quê Việt Nam cũng thế, khi bà con Công giáo đi lễ đều gửi nhà nhờ bà con đạo Phật trông coi giúp. Phật tử cũng vậy, khi đi chùa đều nhờ nhà Công giáo bên cạnh trông coi nhà, có khi gửi chìa khóa cửa nhờ giữ Việt Nam không phân biệt tôn giáo, người khác tín ngưỡng đều mang đặc tính giống nhau. Kẻ nào phân biệt, chia rẽ, gây mâu thuẫn giữa các tôn giáo đều bị lên án và loại trừ. Ở một đất nước mà người dân đều tôn trọng tín ngưỡng của nhau, biến các ngày lễ trong tôn giáo thành lễ hội chung, đó là nền tảng của tình đoàn kết dân tộc, thành tố quan trọng trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc. Nhìn vào các quốc gia có xung đột sắc tộc đẫm máu, chúng ta càng tự hào với sự đoàn kết, yêu thương nhau giữa giáo dân các tôn giáo trên đất nước, quê hương ứng xử, giao tiếp với hàng xómMỹ và Việt Nam đều có điểm chung là sự hòa đồng và xởi lởi giữa những người hàng xóm láng giềng với nhau. Nhưng cá tính và văn hóa đã tạo nên nét khác biệt trong giao tiếp, ứng xử của hai đất nước với MỹNgười Mỹ thích nói thẳng, rõ ràng, và dễ hiểu. Họ không thích kiểu nói vòng vo, xa xôi, hoặc ví von. Nhìn chung, khi người Mỹ nói “được” thì có nghĩa là được và “không được” có nghĩa là không được. Người Mỹ không ngại ngùng khi trả lời “tôi không biết” nếu như họ không biết về vấn đề mà bạn quan tâm, hoặc “tôi không phụ trách việc này” nếu như vấn đề bạn quan tâm không trong phạm vi trách nhiệm của họ. Tuy nhiên, người Mỹ thường sẵn sàng chỉ cho bạn biết bạn phải hỏi ai hoặc tìm ở đâu để có những thông tin mà bạn cần, hoặc ai là người phụ trách việc mà bạn quan thẳng thắn và sự lịch thiệp cũng có mức độ khác nhau tuỳ theo vùng. Người New York nổi tiếng là trực tính, và thậm chí hơi thô bạo nếu so sánh với văn hóa Châu Á. Người ở vùng Trung Tây cũng thẳng thắn nhưng thường lịch sự hơn nhiều. Người California không phải lúc nào cũng nói đúng ý nghĩ của họ. Ví dụ ở Los Angeles – miền đất của những giấc mơ – nếu ai đó nói với bạn “Tôi sẽ trở lại vấn đề này với bạn” thì có thể là họ sẽ làm như vậy thật, song cũng có thể họ ngụ ý là “Bạn không có cơ hội”.Nhìn chung, người Mỹ không có thói quen nói hoặc cười to trong khi ăn uống hoặc ở nơi công cộng. Họ rất tự giác xếp hàng đợi đến lượt mình khi có từ hai người trở lên, và không có thói quen chen ngang hàng. Tại cửa ra vào thang máy, tàu điện ngầm, hoặc xe buýt, người ở ngoài thường đợi cho người ở trong ra hết rồi mới vào. Người Mỹ có thói quen cám ơn khi được người khác giúp đỡ dù chỉ là một việc rất nhỏ như nhường đường chẳng với Việt NamNgười Việt Nam quan tâm đến việc giữ gìn các mối quan hệ với mọi thành viên trong tập thể, cộng đồng. Nguyên nhân này khiến cho văn hóa giao tiếp của người Việt Nam rất coi trọng việc giao tiếp, và được thể hiện ở 2 điểm chính sauChủ nhà thích có khách viếng thăm. Việc khách đến nhà thăm là hành động biểu hiện của tình cảm, tình nghĩa, sự quan tâm giữa các thành viên trong gia đình, của xóm làng, nhằm giúp thắt chặt thêm mối quan nhà có tính hiếu khách “Khách đến nhà chẳng gà thì gỏi, bởi lẽ đói năm, không bằng đói bữa”. Khi có khách đến nhà, cho dù là người thân quen hay xa lạ, thì chủ nhà luôn tiếp đãi khách một bữa thịnh soạn cho dù gia cảnh lúc đó có khó khăn, tính hiếu khách càng được thể hiện rõ ràng hơn khi bạn về những vùng hẻo lánh, hay miền rừng núi xa nhiên trong văn hóa giao tiếp của người Việt Nam, thì người Việt nam lại có một đặc tính đó là sự rụt rè. Sự tồn tại của hai tính cách trái ngược này xuất phát từ đặc tính cơ bản là tính cộng động và tính tự trị. Trong môi trường có tính cộng đồng thì người Việt Nam giao tiếp rất cởi mở, nhưng vào môi trường mà tính ngự trị phát huy tác dụng thì người Việt Nam luôn tỏ ra rụt rè. Có thể nói chúng chính là hai mặt cùng một bản chất, là biểu hiện cho cách ứng xử của người Việt VISABạn cần tư vấn về di trú Mỹ. Đừng ngần ngại, CALI VISA luôn sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắcĐiện thoại 028 / Website
Thế giới đẹp bởi sự đa dạng. Mỗi vùng đất trên thế giới lại có một văn hóa riêng. Có những cái văn hóa, họ mang theo hàng trăm năm, nhưng cũng có những văn hóa lại thay đổi không ngừng. Nếu bạn đã sống đủ lâu ở Mỹ và đã quen với những văn hóa ở Mỹ, có thể bạn sẽ cảm thấy khó hòa nhập khi về Việt Nam với những khác biệt về văn hóa. Bài viết dưới đây sẽ cung cấp cho bạn những khác biệt cơ bản giúp bạn chuẩn bị trước tâm lí để hòa nhập hơn khi về lại Việt Nam. Bởi lẽ văn hóa sẽ ngấm vào mình sau một thời gian dài, chứ không phải ngày một ngày hai mà quen được. 1. Người Mỹ sống cá nhân, người Việt sống cộng đồng Tại Mỹ, con người đa phần sống cá nhân, họ độc lập và tự chủ. Họ thường ít khi nói chuyện với người lạ ngoài đường, và sẽ hạn chế đụng chạm hay chỉ trỏ nhất có thể. Còn ở Việt Nam, mọi người vẫn sống cộng đồng hơn, con người Việt Nam thì thoải mái hơn. Bạn có thể cười nói vô tư với một người lạ bạn vô tình gặp ngoài đường mà đôi khi người ngoài nhìn vào còn nghĩ hai người là bạn. Có thể bạn sẽ cảm thấy khó chịu khi một người hàng xóm của mình luôn miệng hỏi về chuyện gia đình hay chuyện cá nhân của bạn. Có thể bạn sẽ thấy không thoải mái khi một ai đó đến nhà bạn chơi mà không báo trước. Nhưng mà bạn yên tâm, nếu chưa quen với việc này, bạn chỉ cần giao tiếp xã giao lại với họ, và bỏ qua họ thôi. Hàng xóm láng giềng ở Việt Nam cùng nhau uống trà trò chuyện. 2. “Tiền ai nấy trả” hay “Hôm nay tôi mời, hôm sau anh mời lại tôi”? Ở Mỹ, thông thường sau khi đi ăn cùng nhau, mỗi người sẽ tự trả tiền phần ăn của mình. Tuy nhiên, tại Việt Nam, sau mỗi bữa ăn thường sẽ có một người đứng ra trả tiền cho cả bàn ăn. Văn hóa giúp tăng thêm phần gắn kết giữa mọi người hơn, nhưng cũng có những hệ lụy như có những người đi ăn hoài nhưng không thấy trả, hay số tiền mỗi bữa phải trả là khác nhau. Tuy vậy, cách làm mà tôi cho là hay nhất là nên sòng phẳng từ đầu. Nếu nói mời thì nên nói mời từ đầu bữa ăn, còn không thì nên phần ai nấy trả thì sẽ đỡ mất lòng hơn. Ở Việt Nam cũng có một trường hợp là khi phụ ăn đi ăn với đàn ông, thường họ sẽ kỳ vọng đàn ông là người trả tiền. Đây là một văn hóa mà nhiều người Việt Nam đã lên tiếng rất nhiều, bởi lẽ họ thấy rằng người phụ nữ đang tự hạ mình quá, còn người đàn ông thì lại cảm thấy mệt mỏi và gánh nặng. Người phụ nữ trong trường hợp này biện minh rằng đàn ông thì cần phải ga-lăng, còn phụ nữ là phái đẹp nên khi hẹn hò, họ cần được ưu ái hơn. Tuy nhiên, tình yêu thì phải bắt nguồn từ cả hai, chứ không thể chỉ để một người lo cho tình yêu. Trong trường hợp này, để thể hiện sự ga-lăng, người đàn ông có thể để vài bữa mời một lần, còn lại thì chia đôi. 3. Văn Hóa Tiệc Tùng Bên Mỹ, mọi thường thường thích tiệc tùng thành từng nhóm nhỏ để có thể giao tiếp, nói chuyện được với nhau hơn. Nhưng ở Việt Nam, mọi người thường ngồi thành một nhóm lớn, ồn ào và náo nhiệt. Họ thích sự phô trương, họ thích tiệc tùng là phải lớn, phải vui và bữa tiệc nào càng ồn ào thì bữa tiệc đó lại càng được tổ chức thành công. Ở Việt Nam, họ thường uống bia khi tiệc tùng, còn bên Mỹ thì mọi người lại chuộng rượu hơn. Nếu bạn cảm thấy ngợp khi tiệc tùng tại Việt Nam, bạn có thể tìm một người bạn trong bữa tiệc và trò chuyện cùng họ để đỡ cảm thấy ngợp, và hãy từ chối khéo nếu không muốn tham gia bữa tiệc. Một buổi tiệc được coi là thành công ở Việt Nam 4. Thời gian làm việc Công sở Việt Nam vẫn còn coi trọng bằng cấp, mối quan hệ và tuổi tác. Họ thường e dè khi giao cho một nhân viên trẻ tuổi đi gặp đối tác quan trọng. Bên đối tác cũng cảm thấy không được coi trọng khi phía công ty gửi một nhân viên trẻ tuổi để ký kết hợp đồng. Họ vẫn còn đặt tuổi tác lên trước năng lực của nhân viên. Một điểm đặc biệt ở Việt Nam là các hợp đồng thường được ký kết trên bàn ăn. Phía công ty sẽ mời đối tác đi ăn, uống rượu, trò chuyện và bàn luôn về chuyện công việc trong thời gian này. Công sở Mỹ thường coi trọng giờ giấc,và tách bạch thời gian làm việc ra hẳn thời gian cá nhân. Ở Việt Nam thì ngược lại. Có nhiều người sống hoàn toàn vì công việc. Họ có thể làm thêm buổi tối, làm vào cả ngày nghỉ hay ngày lễ. Họ có thể đi làm ban ngày, gặp bạn bè vào buổi tối và làm việc vào lúc khuya. Họ làm vì đam mê, vì tiền,… Tóm lại, người Việt Nam có thể làm việc mọi lúc nếu họ cần, và họ không quá quan trọng việc tách thời gian công việc ra khỏi thời gian cá nhân. Nhiều người Việt Nam vẫn tiếp tục làm việc sau khi hết giờ làm tại công ty. 5. Trở ngại về ngôn ngữ trong các văn bản luật. Sự khác biệt trong văn hóa khiến các nhà đầu tư nước ngoài gặp khó khăn khi đầu tư vào Việt Nam. Cụ thể là vấn đề thủ tục hành chính, thủ tục pháp lý ở Việt Nam khác với bên nước ngoài như Mỹ. Về sự khác biệt ngôn ngữ cũng như việc diễn đạt hồ sơ còn nhiều khó khăn đối với những người không tiếp xúc nhiều với các thuật ngữ pháp lý, hành chính ở Việt Nam. Thời gian chờ đợi từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc một thủ tục hành chính cũng khá lâu so với ở Mỹ.
Mỹ là một quốc gia đông dân, đa dạng về chủng tộc, văn hóa, xã hội,… chính vì thế tạo nên những nét đặc trưng mà không phải quốc gia nào cũng có. Tính cá nhân Người Mỹ luôn tôn trọng tự do cá nhân, điều này không có nghĩa là cô lập với cộng động xung quanh mà người Mỹ coi trọng tính cá nhân và độc lập của mỗi người, đảm bảo quyền bình đẳng con người. Đây là một nét đặc trưng trong văn hóa Mỹ. Tính tự lập Bên cạnh sự tôn trọng tự do cá nhân thì tính độc lập, tự lập cũng là một nét tiêu biểu của người Mỹ. Ngay từ khi còn nhỏ, trẻ em đã được dạy để tự đứng trên đôi chân của mình. Đến khi đi học, phần lớn sinh viên Mỹ sẽ tự chọn ngành học, lớp học thậm chí là tự chi trả một phần hoặc toàn bộ học phí,… Khi ra trường sẽ tự tìm việc, chủ động cho cuộc sống,… Tình bạn Bởi tính độc lập của người Mỹ mà tình bạn của họ so với những nền văn hóa khác thường mang tính ngẫu nhiên nhiều hơn. Người Mỹ khá rõ ràng trong phân loại tình bạn như bạn ở trường học, bạn nơi làm việc, bạn trong độ bóng,… hay bạn trong những mối quan hệ gia đình. Người Mỹ sẽ là một người bạn tốt và chân thành khi họ thấy được thiện ý từ đối phương. Sự thoải mái Trong văn hóa người Mỹ thì sự thoải mái luôn được coi trọng. Họ ăn mặc, giải trí và giao tiếp với nhau một cách thoải mái kể cả khi có sự khác biệt về tuổi tác, địa vị xã hội. Sinh viên và thầy cô có thể gọi nhau bằng tên khi giao tiếp điều này có thể gây bất ngờ cho phần lớn sinh viên quốc tế khi đến đây, nhưng đây lại là một phần của văn hóa Mỹ. Sự nhiệt tình Bên cạnh việc thích đặt câu hỏi thì người Mỹ cũng rất nhiệt tình giải đáp những thắc mắc mà người đối diện đưa ra. Vì vậy khi đến Mỹ mà không hiểu vấn đề gì thì bạn cũng đừng ngần ngại khi đặt câu hỏi. Sự năng động Mỹ là một đất nước năng động, luôn vận chuyển và biến đổi. Nếu là một người có lối sống bình thản và chậm rãi thì bạn sẽ thấy chóng mặt với nhịp sống của người Mỹ, và bạn sẽ phải mất một thời gian để làm quen với nhịp độ này. Nếu là một người có lối sống năng động thì bạn sẽ rất hứng thú với nhịp sống ở nơi đây. Không thích sự yên lặng Ở một đất nước năng động như nước Mỹ tất nhiên người Mỹ cũng không thích sự yên lặng, họ thà nói về thời tiết nói chuyện về thời tiết được coi là một việc nhàm chán còn hơn là ngồi im lặng khi giao tiếp. Coi trọng thành tích Thành tích được coi là một cách để người Mỹ thể hiện bản thân, họ không ngần ngại khi chia sẻ và được người khác đánh giá những thành tích của mình, đây như là một sự tôn trọng lẫn nhau của người Mỹ. Một ví dụ tiêu biểu đó là sách báo, một bộ phim hay một tác phẩm âm nhạc thường ít được đánh giá dựa vào chất lượng mà dựa trên số lượng được bán ra và lợi nhuận thu được. Sự cạnh tranh và hợp tác Người Mỹ thường cạnh tranh với nhau một cách công khai. Khi người nước ngoài đến Mỹ sẽ thấy ngạc nhiên khi thấy sự cạnh tranh xuất hiện ở mọi nơi, mọi lĩnh vực trong cuộc sống. Bên cạnh đó người Mỹ cũng có tinh thần làm việc nhóm rất cao, sự hợp tác của các thành viên trong nhóm thường mang đến kết quả cao hơn của một cá nhân. Coi trọng thời gian Đối với văn hóa nước Mỹ thì đúng giờ là điều cực kỳ được coi trọng. Người Mỹ thích sắp xếp cuộc sống theo một thời gian biểu, họ luôn đúng giờ trong mỗi cuộc hẹn hay trong công việc. Đối với các quốc gia khác thì người mỹ có vẻ luôn vội vã, nhưng việc coi trọng thời gian lại giúp họ đạt được những thành quả cao trong công việc cũng như trong cuộc sống. Đặt câu hỏi Khi gặp những người lạ hay sự lạ lẫm thì người Mỹ thường đặt ra nhiều câu hỏi để hòa nhập với nhau. Những câu hỏi có thể vu vơ hoặc cũng có thể là câu hỏi riêng tư, sẽ không cần phải trả lời tất cả những câu hỏi mà bạn cảm thấy khó chịu. Những câu hỏi ở đây chỉ giúp mang lại sự thoải mái hơn trong giao tiếp. Bị coi là thực dụng Ở Mỹ, thành công của một người thường được đo đếm bằng số tiền mà người đó kiếm được, hay lượng tài sản mà người đó đang sở hữu. Nhưng khi đã đạt được sự thành công nhất định về mặt vật chất, người Mỹ thường dành thời gian để tìm hiểu những giá trị văn hóa, tinh thần trong cuộc sống. Tips – phí dịch vụ Tips là một trong những điểm đặc trưng trong văn hóa của người Mỹ, tiền dịch vụ sẽ không tính cùng hóa đơn do đó khách hàng thường phải trả thêm 10 – 15% tổng số tiền trong hóa đơn cho người phục vụ. Trong nhiều trường hợp thì tiền tips cũng là một khoản thu nhập của người phục vụ. Văn hóa Mỹ và Việt Nam có gì khác biệt? Người Mỹ rất coi trọng cái tôi và tính cá nhân trong nhiều mặt của cuộc sống. Họ lạc quan, không ngần ngại ca ngợi bản thân để thể hiện sự tự tin. Người Mỹ không ngại thể hiện quan điểm cá nhân cũng như cạnh tranh trong công việc. Người Việt khi nói chuyện thường hạ mình xuống như một sự khiêm nhường. Người Việt chấp nhận sự lạc quan hay bi quan như một chuyện thường tình. Người Việt coi trọng sự nhường nhịn vì vậy trong một tập thể dễ bị người Mỹ lấn át. Nhưng cũng chính sự nhường nhịn và lối sống hòa nhập này giúp cộng đồng người Việt sống tình cảm hơn. Người Mỹ thích đặt câu hỏi và coi đây như một phương thức giao tiếp, họ cũng tôn trọng và trả lời câu hỏi của người đối diện. Còn người Việt thì ngại hỏi, đặc biệt là với người lạ. Người Mỹ rất hay khen nhau, họ có thể khen nhau về mọi phương diện từ kiểu tóc mới, chiếc áo đẹp, đôi giày thời trang,… Đặc biệt với người lạ thì họ coi lời khen như một cách bắt chuyện và càng được sử dụng nhiều hơn. Trái lại, người Việt chỉ sử dụng lời khen khi thực sự cần thiết, lời khen nếu được sử dụng quá nhiều sẽ bị cho là khác sáo thậm chí là nịnh nọt hay giả dối. Đặt vấn đề và giải quyết sự việc Người Mỹ với tính cách thẳng thắn thường sẽ đi thẳng vào vấn đề. Họ coi trọng kết quả sau cùng, sẵn sàng đối đầu với mọi cản trở để đạt được kết quả nhanh và hiệu quả nhất. Người Việt thì đề cao sự mềm mỏng, khéo léo nên khi đặt vấn đề thường vòng vo mà không đi thẳng vào vấn đề. Họ không thích xung đột nên có thể chấp nhận đi vòng một chút có thể tốn thời gian hơn để đạt được kết quả mà không mất quá nhiều sức lực. Đối với người Việt Nam, cũng có sự trao đổi giữa sếp và nhân viên, nhưng thường sẽ dừng lại ở việc nhân viên đưa ra ý kiến để cấp trên xem xét, rất ít thấy trường hợp cấp trên và nhân viên tranh luận gay gắt trong công việc. Chính vì vậy hiệu quả công việc sẽ bị ảnh hưởng rất lớn bởi năng lực cá nhân của người lãnh đạo. Còn đối với người Việt thì việc xê dịch giờ hẹn một chút không phải là vấn đề gì quá lớn. Người Việt sẽ đến sớm hơn khi đó là một cuộc hẹn quan trọng. Người Mỹ có tinh thần trọng luật rất cao, thậm chí trở lên máy móc. Đối với họ cứ đúng luật là được, còn có tình có nghĩa hay không thì không quan trọng. Đối với người Việt, bên cạnh pháp luật thì còn rất chú trọng vào khuôn mẫu đạo đức. Chính vì vậy người Việt thường muốn giải quyết vấn đề theo hướng “hợp tình hợp lý”. Xếp hàng là một nét nổi bật trong văn hóa của người Mỹ. Vào cơ quan hành chính, vào rạp chiếu phim, chờ thanh toán ở siêu thị, đi mua hàng, lấy đồ ăn,… họ luôn xếp hàng, không chen lấn xô đẩy. Đặc biệt là trong mùa bán hàng hạ giá, để mua được món hàng ưng ý người Mỹ có thể đến từ sáng sớm, xếp hàng rất dài trước cửa các siêu thị, shop bán hàng. Ở Việt Nam, văn hóa xếp hàng đang dần hình thành và trở nên phổ biến hơn được thể hiện rõ ở những thành phố lớn nhưng nó vẫn chưa thực sự ăn sâu vào nếp sống của mỗi người. Chúng ta có thể bắt gặp hình ảnh có người chen ngang hàng, chen lấn, xô đẩy và gây ồn ào nơi công cộng. Ở Việt Nam nhất là những thành phố lớn, người dân thường đổ ra đường, đến các trung tâm mua sắm và khu vui chơi để giải trí. Đặc biệt, chính quyền còn tổ chức các khu phố đi bộ vào dịp cuối tuần. Trước đây, người Mỹ coi ô tô là phương tiện di chuyển hiệu quả nhất. Ngày nay, họ coi xe đạp là phương tiện di chuyển “lành mạnh” nhất, vừa bảo vệ môi trường, vừa rèn luyện sức khỏe. Ở Việt Nam, trước đây phương tiện di chuyển chủ yếu là xe đạp. Ngày nay, phương tiện di chuyển chủ yếu của người Việt là xe máy, nếu có điều kiện hơn thì là ô tô. – Nuôi dạy trẻ em Trẻ em ở Mỹ được dạy đi từ khi còn rất nhỏ, và được khuyến khích đi làm thêm ngay khi còn đi học để có tiền tiêu xài riêng. Khi đến 16 tuổi tuổi trưởng thành gia đình sẽ cho ra ở riêng với một khoản tiền nhất định, tự bươn trải cuộc sống chứ không dựa dẫm vào gia đình. Ở Việt Nam, trẻ em được quan tâm, che chở bởi mọi thành viên trong gia đình. Nhưng cũng chính sự quan tâm quá mức này làm cản trở lối sống độc lập của trẻ từ nhỏ và trẻ thường có xu hướng dựa dẫm vào gia đình. Ở Mỹ, người cao tuổi thường được đưa đến những viện dưỡng lão, ở đây người cao tuổi sẽ làm bạn với những người cao tuổi khác và được chăm sóc y tế đầy đủ. Người Mỹ cũng không có nghi thức cúng giỗ ông bà, cha mẹ. Với họ, người mất là hết, làm gì cũng không có ý nghĩa nữa. Người Việt Nam rất coi trọng truyền thống uống nước nhớ nguồn, ông bà được gia đình chăm sóc đầy đủ và sống quây quần bên con cháu. Khi cha mẹ, ông bà mất sẽ cúng giỗ để tưởng nhớ người đã mất và cũng là dịp để anh, chị, em và người thân trong gia đình quây quần. Đối với người Việt, không thể cúng giỗ ông bà, tổ tiên là nỗi bất hạnh lớn. Đây là truyền thống văn hóa rất đáng trân trọng của người Việt. Theo cách phân chia thông thường hiện nay thì Việt Nam và Nhật Bản ở vào hai khu vực văn hoá khác nhau. Nhật Bản là một nước Đông á, còn Việt Nam thuộc Đông Nam á. Không dễ gì đem văn hoá thuộc hai khu vực khác nhau để so sánh, nhưng chúng ta lại rất cần đến nghiên cứu so sánh để có thể hiểu sâu thêm từng đối tượng và hiểu rộng thêm mối quan hệ giữa các đối tượng này. Mặt khác, sự phân chia thành các khu vực văn hoá, thực chất cũng chỉ là một cách làm của các nhà khoa học nhằm phân lập một cách tương đối một thực thể nào đó, chứ hoàn toàn không có nghĩa là chia cắt chúng một cách tuyệt đối. Hơn thế, do tác động của hoàn cảnh lịch sử, các dân tộc thuộc các khu vực văn hoá khác nhau lại có nhiều mối quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp, vì vậy so sánh để tìm ra những mối liên hệ, rút ra những điểm tương đồng và dị biệt lại là việc làm hết sức cần thiết và bổ ích. Nhật Bản và Việt Nam có thể coi là những trường hợp như thế. Hơn nữa, Việt Nam và Nhật Bản lại cùng chịu nhiều ảnh hưởng từ văn minh Trung Hoa, nên có không ít những điểm tương đồng, nhưng nếu nghiên cứu sâu hơn những biểu hiện của ảnh hưởng này lại tìm ra những khác biệt đáng kể. Chọn Nhật Bản để so sánh, tác giả muốn đạt tới sự nhận thức sâu sắc hơn về văn hoá Việt Nam và qua đó, góp phần hiểu thêm về mối quan hệ Đông á và Đông Nam á. Có nhiều phương pháp so sánh nhưng phương pháp được sử dụng trong bài này là so sánh theo tiêu chí. Theo chúng tôi có thể chọn 5 tiêu chí sau đây 1. Điều kiện tự nhiên và môi trường sinh thái. Với nhận thức của khoa học ngày nay, điều kiện tự nhiên và môi trường sinh thái được coi là tác nhân cực kỳ quan trọng đến sáng tạo văn hoá của con người. Sự tác động qua lại giữa tự nhiên và con người là nhân tố chính tạo nên đặc trưng văn hoá. 2. Sự hình thành nhà nước đầu tiên. Đây là sự kiện có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với mọi dân tộc vì sự xuất hiện nhà nước vừa là cái mốc bước nhảy vọt của một cộng đồng cư dân đưa họ bước vào thời đại văn minh vừa là sự kết tinh của những thành tựu về văn hoá đã đạt được trước đó, bước đầu định hình một bản sắc văn hoá. 3. Những đặc điểm về cư dân và đặc trưng văn hoá truyền thống. Nói tới văn hoá, không thể không xem xét chính chủ thể của văn hoá, nên nguồn gốc, quá trình tộc người và đặc điểm của cả cộng đồng là những yếu tố không thể bỏ qua. Còn đặc trưng của văn hoá truyền thống ở đây là xét trên những đặc trưng chung nhất của 4 thành tố cấu thành văn hoá. 4. Các hình thức tổ chức nhà nước trong lịch sử. Từ khi nhà nước hình thành, mặc dù là sản phẩm của văn hoá do chính con người tạo ra nhưng các hình thức tổ chức nhà nước có tác động rất mạnh mẽ đến chiều hướng phát triển của lịch sử và chi phối những đặc trưng của xã hội. 5. Ứng xử với văn hoá ngoại lai. Văn hoá được sản sinh trong một không gian nhất định và giới hạn của nó thường là môi trường tự nhiên, nhưng văn hoá không bao giờ là đóng kín. Sự lan toả những giá trị của một nền văn hoá này tới những nền văn hoá khác là một hiện tượng tự nhiên, nhưng cách ứng xử trước hiện tượng tự nhiên ấy là phụ thuộc vào, và vì vậy, phản ánh đặc trưng của chính những nền văn hoá chịu những tác động ấy. Vì vậy đây có thể coi là một trong những tiêu chí để có thể xét sự tương đồng và khác biệt giữa các nền văn hoá. Xét theo tiêu chí thứ nhất về điều kiện tự nhiên và môi trường sinh thái, có thể thấy Việt Nam là một bán đảo với diện tích tự nhiên hơn 33 vạn km2 và hơn 3000 km bờ biển. Chỉ số duyên hải ISCL tính được ” 106. Trong khi đó, Nhật Bản là một quần đảo với hòn đảo lớn nhỏ quây quần xung quanh 4 hòn đảo lớn. Tổng diện tích tự nhiên ” km2 và km bờ biển, chỉ số ISCL ” 13 1. Do địa hình dốc, mưa theo mùa tạo thành mạng lưới sông ngòi dày đặc trên có tới gần con sông lớn nhỏ, xoè theo hình nan quạt ở phía bờ biển. Do bồi lấp không hoàn chỉnh, vùng đồng bằng hay có úng lụt, tạo thành vùng sinh thái có nhiều mặt nước chiếm chỗ. Người Việt gọi Tổ quốc mình là nước. Khí hậu Việt Nam tương đối đa dạng. ở miền Bắc có 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông rõ rệt. Miền Nam chia thành 2 mùa Khô và Mưa. Đặc điểm chung là nóng, ẩm, rất thuận lợi cho sản xuất nông nghiệp, nhưng cũng là môi trường thuận lợi cho dịch bệnh. Cùng vớí chế độ nhiệt đới gió mùa, hằng năm có bão, thiên nhiên cũng đặt ra không ít những thử thách hiểm nghèo. Mưa, lũ, bão, ẩm, dịch bệnh là những thiên tai mà người Việt thường xuyên phải đối phó. Do lãnh thổ trải dài trên 15 vĩ tuyến, lại có nhiều mạch núi cắt ngang, tạo thành nhiều âu khí hậu khác nhau mà rõ nhất là Bắc, Trung, Nam Bộ. Cùng với sự đa dạng về địa hình, sự khác biệt về khí hậu là những yếu tố tự nhiên nên sự đa dạng, phong phú về văn hoá phân bố theo vùng, miền. Việt Nam là nước có nguồn tài nguyên khoáng sản đa dạng và phong phú, nhưng nhìn chung trữ lượng không cao. Ưu thế tài nguyên chủ yếu là đất. Nông nghiệp đã xuất hiện sớm và là ngành kinh tế chủ đạo trong suốt mọi thời kỳ lịch sử. Một đặc điểm nổi bật của điều kiện tự nhiên Việt Nam là vị trí địa lí giao tiếp, là nơi giao lưu của nhiều dòng văn hoá và là nơi luôn bị tác động của khu vực và thế giới. Lãnh thổ quốc gia được mở rộng dần theo thời gian. Tuy có diện tích tự nhiên rộng hơn, nhưng khác với Việt Nam, Nhật Bản có tới 75% diện tích là núi và 67% rừng xanh che phủ. Với lượng mưa không lớn trung bình khoảng 300mm/năm và do địa hình núi gần biển, Nhật Bản không có nhiều sông. 13 con sông được ghi trong các sách địa lý đều ngắn, nhỏ và nghèo phù sa. Nhật Bản hầu như không có đồng bằng châu thổ 2. Ngay cả những vùng được gọi là đồng bằng như vùng Kanto và Kansai, thực chất cũng chỉ là những thung lũng lớn được tạo thành bởi nham thạch của núi lửa. Nhật Bản có tới 200 núi lửa, 60 ngọn trong số đó vẫn còn đang hoạt động. Chính vì vậy mà biểu tượng của người Nhật là núi lửa nước có khoảng 300 thung lũng, bị chia cắt thành 7 vùng núi lửa. Bù lại sự chật hẹp về đất đai cư trú và trồng trọt, Nhật Bản có hệ thống cảng biển dày đặc. Khí hậu Nhật Bản có sự cách biệt khá xa. Có vùng lạnh như Siberi đảo Hokkaido, lại có vùng ấm như Đông Nam á Okinawa và các đảo cực nam. Quanh năm có 4 mùa rõ rệt nhưng độ ẩm không cao. Khí hậu nói chung không thật thuận lợi cho phát triển nông nghiệp. Trong khi đó, Nhật Bản được coi là nước thiên tai rất khắc nghiệt với sự hoành hành thường xuyên của động đất, lũ quét, sóng thần, bão biển và núi lửa. Do địa hình chia cắt, văn hoá Nhật Bản có thể chia thành nhiều vùng – địa phương. Nghèo về tài nguyên 3 kể cả đất canh tác, Nhật Bản chỉ có khoảng 2,5 triệu ha đất có thể canh tác được nhưng chỉ trong một vụ xuân hè. Nhật Bản nằm giữa biển, nhưng trong các giai đoạn lịch sử trước khi có sự xuất hiện của người châu Âu, vị trí địa lý của quần đảo tương đối cách biệt nên ít chịu tác động tự nhiên mà thường chủ động du nhập các yếu tố văn minh từ bên ngoài. Những nét tương đồng có thể thấy qua những đặc điểm mang tính hình thức như diện tích tự nhiên 33 vạn/38 vạn km2, địa hình, khí hậu đa dạng với đủ các vùng rừng núi, đồng bằng và duyên hải. Cả hai quốc gia đều phải đối phó với những thiên tai hiểm nghèo… Phân tích sâu hơn những tham số tự nhiên thì thấy những điểm dị biệt là rất đáng kể. Trước hết đó là sự khác nhau giữa một bán đảo với một quần đảo, do đó chỉ số ISCL chênh nhau tới hơn 8 lần 13/106. Do đặc điểm này mà tác động của yếu tố biển tới đời sống văn hoá của mỗi dân tộc rất khác nhau. Sự khác biệt còn thể hiện ở mức độ thuận lợi và thử thách do thiên nhiên đem lại như khắc nghiệt của thiên tai, sự phong phú giàu có về tài nguyên và ảnh hưởng của vị trí địa lý. Trong tiêu chí thứ hai cư dân và đặc trưng văn hoá, Việt Nam luôn được nhận diện như một quốc gia đa tộc người, ít nhất có tới 54 tộc người với ngôn ngữ và truyền thống văn hoá khác nhau, nhưng có một dân tộc chủ thể là người Kinh hay Việt. Đặc trưng văn hoá Việt được hình thành trong quá trình lịch sử lâu dài do tác động của nhiều nhân tố, nhưng về đại thể có thể coi những nhân tố sau đây có vai trò tác động chính yếu – Tác động của môi trường “nước”. Do tác động này mà hình thành các dạng thức văn hoá sông – nước với những tính cách của cư dân ở gần/trên sông, nước can đảm, linh hoạt, mềm dẻo, dễ thích ứng, giỏi xử lí tình huống…. – Tác động của hoàn cảnh lao động sản xuất nông nghiệp trồng lúa nước. Trong quá trình chinh phục đồng bằng châu thổ, đắp đê, điều tiết nước để sản xuất và hợp lực phòng chống lũ lụt, người Việt cần tới sức mạnh cộng đồng. Làng, một loại hình tụ cư đậm tính cố kết trở thành hội điểm của rất nhiều đặc trưng văn hoá. Trong bảng giá trị truyền thống, đoàn kết cố kết cộng đồng, hiếu với cha mẹ gia đình hạt nhân là tế bào xã hội và trọng lão trọng kinh nghiệm luôn là những chuẩn mực được đề cao. Nhưng cũng do hoàn cảnh sản xuất mà người nông dân Việt không quen hạch toán và lường tính xa. Bình quân chia đều trở thành một phương thức hữu hiệu duy trì mối quan hệ hoà đồng trong làng xã. – Tác động của hoàn cảnh lịch sử mà nổi bật là phải thường xuyên đối phó với chiến tranh xâm lược. Tác động này đã tạo nên truyền thống bất khuất kiên cường, có ý thức độc lập tự chủ cao. Đồng thời cũng chính do tác động này mà thiết chế cộng đồng được gia cố thêm. Về tôn giáo, tín ngưỡng, người Việt coi trọng đạo thờ cúng tổ tiên. Trong quá trình tiếp xúc với văn minh Trung Hoa, ấn Độ và phương Tây, Nho giáo, Phật giáo, Thiên chúa giáo lần lượt được du nhập vào Việt Nam. Các tôn giáo ngoại lai và các loại hình tín ngưỡng bản địa đã dung hợp nhau cùng tồn tại và phát triển. Việt Nam trở thành một xứ sở hỗn dung tôn giáo. Khác với Việt Nam, Nhật Bản là một quốc gia thuần chủng, có bản sắc chung rất rõ nét. Trong kết cấu cư dân hiện nay, 99,4% dân số là người Nhật, bộ phận những cư dân khác còn lại chỉ chiếm 0,6% gồm người Triều Tiên, người Trung Quốc và khoảng Ainu. Quá trình “thuần chủng hoá” này đã diễn ra trong một quá trình lịch sử lâu dài trong điều kiện quần đảo Nhật Bản sống tương đối tách biệt với thế giới bên ngoài. Địa hình bị chia cắt bởi núi non, thung lũng và đảo dẫn tới sự hình thành nhiều dạng thức văn hoá địa phương. Người ta đã từng chia Nhật Bản thành 6 vùng văn hoá là Bắc hải đạo đảo Hokkaido, Bắc lục đạo vùng núi phía bắc, giáp biển Nhật Bản, chủ yếu là các tỉnh Nigata, Kanazawa, Đông hải đạo vùng đồng bằng Kanto, Kinki vùng đồng bằng Kansai, Tây hải đạo đảo Kyushu, Nam hải đạo đảo Shinkoku và các đảo phía nam. – Xét về tác động của môi trường có thể thấy biển, núi, thung lũng, khí hậu ôn đới, núi lửa và động đất là những nhân tố tự nhiên tác động mạnh mẽ và thường xuyên đến quá trình hình thành văn hoá truyền thống Nhật Bản. Do tác động đó mà tính cách Nhật Bản cứng rắn, tiết kiệm, trung thành với các giá trị truyền thống và rất cầu toàn. Vị trí địa lý tương đối biệt lập của cả quần đảo và của từng vùng đã tạo nên tính cách đóng kín nhưng lại luôn có mặc cảm “bị bỏ rơi” nên luôn mong muốn hội nhập và học tập cái hay ở người khác. – Về hoàn cảnh lịch sử, có thể thấy trong suốt thời kỳ trung đại, ngoại trừ hai lần tấn công xâm lược nhưng không thành của quân Mông – Nguyên, Nhật Bản hầu như không phải đối phó với ngoại xâm. Thay vì các cuộc kháng chiến bảo vệ tổ quốc, nội chiến giữa các thế lực phong kiến địa phương diễn ra tương đối thường xuyên và kết cục dẫn đến sự hình thành thiết chế Mạc phủ mà thực chất là sự thống trị của chính quyền quân sự, đứng đầu là các dòng họ Shogun Tướng quân song song với sự tồn tại phần nhiều trên danh nghĩa một chính quyền dân sự do Thiên hoàng Teno đứng đầu. Hoàn cảnh lịch sử này đã tạo nên tính kỉ luật, đề cao vai trò người chỉ huy. Chuẩn mực đạo đức là đề cao giữ chữ tín. Sự phát triển mạnh mẽ của các phong kiến địa phương tại mỗi thung lũng đã dẫn tới sự hình thành các đơn vị thân binh Samurai sau thành trở thành một tầng lớp có vị trí đặc biệt quan trọng trong xã hội dưới tên gọi Vũ sĩ Bushi. Trong xã hội truyền thống, đại bộ phận cư dân sống ở nông thôn. Họ tụ cư thành các đơn vị gọi là mura thôn. Khác với cấu trúc làng ở Việt Nam, trong các mura của Nhật Bản, xã hội có cấu trúc theo chiều dọc, nghĩa là có trật tự, lớp lang. Mọi thành viên đều có chức năng, bổn phận rất rõ ràng. Quan niệm “cá mè một lứa” hay “cá đối bằng đầu”, một kiểu dân chủ làng xã theo lối bình quân chủ nghĩa thường thấy ở Việt Nam, rất xa lạ với xã hội Nhật Bản. Tôn giáo giữ vị trí độc tôn ở Nhật Bản là Shinto Thần đạo. Tôn giáo này đã hoà trộn nhiều yếu tố Nho, Phật trên nền tín ngưỡng thờ tổ tiên là nữ thần mặt trời. Các tôn giáo khác ở Nhật rất kém phát triển, trừ phật giáo Đại thừa. Nhật Bản đã có thời coi văn minh Trung Hoa là mẫu hình lý tưởng để học theo, nhưng Nho giáo khi du nhập vào Nhật Bản không phải là nguyên mẫu. Người Nhật đã chọn lựa từng bộ phận nhưng rất tuân thủ giáo lý. Hệ thống tuyển chọn quan lại bằng thi cử hoàn toàn không được người Nhật áp dụng. Trên bình diện cư dân và đặc trưng văn hoá, những nét tương đồng của Việt Nam và Nhật Bản thể hiện ở chỗ cả hai cộng đồng đều thuộc chủng Mongoloid và có chung yếu tố Nam á. Văn hoá truyền thống của cả hai dân tộc đều hình thành trên nền tảng sản xuất nông nghiệp trồng lúa nước nên những đặc trưng như tính cộng đồng cao, trọng kinh nghiệm, tuổi tác, kinh nghiệm đều có nhiều nét tương đồng. Cùng chịu ảnh hưởng của văn minh Trung Hoa nên Nho giáo, Đạo giáo và nhiều chuẩn mực Trung Hoa có thể tìm thấy trong văn hoá cả hai nước. Tuy nhiên, tính chất đa dân tộc của cộng đồng cư dân Việt Nam rất khác với đặc điểm thuần chủng của người Nhật. Mặt khác sự trội vượt của yếu tố phương Nam và sự thiếu vắng hoàn toàn hoạt động không du mục của cư dân Việt và tính trội yếu tố phương Bắc với sự hiện diện của kinh tế du mục trong một thời kỳ lịch sử của Nhật Bản đã dẫn tới sự khác biệt đáng kể trong hai nền văn hoá. Nếu như ở Việt Nam, ảnh hưởng từ dưới lên là đặc trưng chủ đạo thì với văn hoá Nhật Bản ảnh hưởng từ trên xuống lại là xu hướng chi phối. Việt Nam không có quốc đạo trong khi đó ở Nhật Bản đạo Shinto được coi là quốc giáo. Sự khác biệt trong văn hoá còn thể hiện ở tính cách ứng xử của hai dân tộc. Một bên là mềm mỏng, linh hoạt, dễ thích ứng, một bên coi trọng nguyên tắc, kỉ luật. Trong bảng giá trị đạo đức, người Việt trọng hiếu còn người Nhật thì trọng tín. Nhà nước đầu tiên ở Việt Nam được xác định vào cuối thời Đông Sơn, cách ngày nay khoảng 2500 – 2700 năm. Như vậy là tương đối sớm. Tuy nhiên đây không phải là kết quả của một quá trình phân hoá xã hội sâu sắc mà trên cơ sở phát triển nhất định của các tiền đề kinh tế xã hội, những tác động khách quan của nhu cầu sản xuất và chống xâm lấn đã đẩy nhanh quá trình này. Ngay sau khi ra đời, nhà nước Văn Lang và sau đó là Âu Lạc đã phải liên tục đương đầu với quá trình bành trướng xuống phương Nam của các đế chế Trung Hoa. Đây là điểm khác biệt lớn của lịch sử Việt Nam so với Nhật Bản. Từ giai đoạn văn hoá Yayoi thế kỷ III TCN – III SCN, kỹ thuật luyện kim và nghề trồng lúa nước du nhập vào Kyushu đã tạo nên bước nhảy vọt trong lịch sử Nhật Bản. Cùng với sự phát triển về kinh tế, phân hoá xã hội trở nên ngày càng sâu sắc. Vào giữa thế kỉ I SCN, tầng lớp Shucho thủ lĩnh giàu có xuất hiện. Sau đó hàng loạt Kuni một loại hình nhà nước sơ khai được hình thành, trong đó mạnh nhất là nước Wa. Ngay sau khi thành lập, vào năm 57 SCN, nước này đã xin thần phục nhà Hán mở ra một thời kỳ phát triển theo quỹ đạo của văn minh Trung Hoa. Về các hình thức tổ chức nhà nước trong lịch sử, mặc dù đã từng tồn tại nhiểu kiểu loại nhà nước khác nhau, nhưng xu hướng chủ đạo là sự thắng thế của hình thức nhà nước trung ương tập quyền. Dưới thời Lý-Trần 1009 – 1400, mô hình “tập quyền thân dân” tồn tại gần 4 thế kỷ. Cả thế kỷ XV là thời kỳ thịnh trị của mô hình “tập quyền quan liêu” và thế kỷ XIX là thời kỳ thống trị của mô hình “tập quyền chuyên chế”. Duy có giai đoạn từ năm 1600 đến 1789 trong bối cảnh chiến tranh phe phái triền miên, ở đàng Ngoài tồn tại một thiết chế khá đặc biệt với sự tồn tại song song hai chính quyền triều Lê trên danh nghĩa và Chúa Trịnh chính quyền quân sự nắm thực quyền. Ở Nhật Bản, từ thế kỷ VII, dưới tác động của mô hình cai trị của nhà Đường, Nhật Bản cũng cố gắng xây dựng một chính quyền trung ương tập quyền dựa trên một hệ thống pháp luật hoàn bị đứng đầu là Thiên hoàng. Tuy nhiên từ thế kỷ X, chính quyền trung ương suy yếu vì các vị Kokushi do chính quyền trung ương cử đến đứng đầu Kuni ngày càng có nhiều trang viên Shoen do được tặng biếu. Trong thời kỳ này hình thức xin thầu khai khẩn đất hoang Myo rất phát triển. Người trúng thầu gọi là Tato. Người nhiều ruộng gọi là Daimyotato. Những người này có rất nhiều Samurai người hầu cận làm cơ sở cho việc hình thành lực lượng vũ trang riêng. Đây chính là nguyên nhân dẫn tới những cuộc chiến tranh giữa các thế lực phong kiến địa phương và sự hình thành thể chế Mạc phủ Bakkufu từ năm 1192 và kéo dài cho đến tận cải cách Minh Trị 1868. Những điểm tương đồng về tổ chức nhà nước của Việt Nam và Nhật Bản có thể thấy ở 3 điểm – Cùng chịu ảnh hưởng từ mô hình Nho giáo của Trung Hoa – Đều chú trọng pháp luật – Đặc biệt là thiết chế hai chính quyền ở Việt Nam từ 1600 đến năm 1789 và thiết chế Mạc phủ ở Nhật Bản từ 1192 đến 1868. Sự khác biệt thể hiện ở chỗ – Việt Nam luôn thiết lập được thiết chế tập quyền mạnh còn ở Nhật Bản, chính quyền ở các địa phương mới là thế lực chi phối mọi mặt của đời sống xã hội. Thể chế Mạc phủ chỉ có thể khống chế địa phương về mặt quân sự. – Do cần tới một đội ngũ quan lại hùng hậu, các chính quyền phong kiến Việt Nam bắt đầu từ triều Lý 1076 đã tiến hành tổ chức các kỳ thi để tuyển chọn nhân tài, từ đó hình thành một hệ thống lưỡng ban văn và võ. Chính quyền phong kiến Nhật Bản chưa bao giờ áp dụng hệ thống này. Vì vậy tầng lớp sĩ ở Nhật Bản chính là các Samurai văn võ kiêm toàn. Trong quá trình tiếp xúc với văn hoá ngoại lai, Việt Nam có ưu thế về vị trí địa lý. Và trên thực tế đã tiếp thu không ít những giá trị từ những nền văn hoá khác. Tuy nhiên do những đặc điểm riêng, ứng xử truyền thống của người Việt với văn hoá ngoại lai thường bắt đầu từ sự hoài nghi, rồi sau đó buộc phải chấp nhận nhưng tìm mọi cách cải biến theo chuẩn mực của mình. Trong khi đó, do hoàn cảnh lịch sử và những đặc trưng văn hoá khác biệt, người Nhật luôn cho rằng ở ngoài Nhật Bản có rất nhiều giá trị văn hoá cao hơn, nếu tiếp thu được sẽ tạo cho văn hoá của họ những bước nhảy vọt kỹ thuật đúc đồng, lúa nước, các chuẩn mực văn minh Trung Hoa…, vì vậy ứng xử truyền thống của người Nhật là xác định đâu là đỉnh cao rồi cố chí học theo. Điều này còn bao hàm cả việc sau khi nhận ra một mô hình nào đó đã lỗi thời, họ sẵn sàng từ bỏ để đến với những chuẩn mực cao mới. Đó là trường hợp Nhật Bản quay lưng lại với mô hình Trung Hoa sau khi chiến tranh thuốc phiện chấm dứt với thắng lợi của người phương Tây. Từ đây chuẩn mực mà người Nhật quyết chí noi theo là văn minh phương Tây. 1. Ta thường nói đến sự tương đồng văn hoá giữa Việt Nam và Nhật Bản đồng văn, đồng chủng. Điều này đúng vì cả hai dân tộc đều có những giá trị chung của châu á lấy nghề trồng lúa nước làm nền tảng kinh tế, đều chịu ảnh hưởng từ văn minh Trung Hoa và xét trên nhiều khía cạnh cụ thể cũng có thể tìm ra những điểm tương đồng, Chẳng hạn như sự tồn tại hai chính quyền quân sự và dân sự trong một thời kỳ lịch sử. Đấy là cơ sở thuận lợi trong quá trình giao lưu, hợp tác và học hỏi lẫn nhau. 2. Nhưng sẽ là sai lầm nếu cho rằng sự tương đồng giữa Việt Nam và Nhật Bản lớn tới mức có thể dùng chuẩn mực của nền văn hoá này để suy ra những đặc điểm tương tự ở nền văn hoá kia. Chẳng hạn như tính cách nông dân trồng lúa nước của Việt Nam hoàn toàn không thể dùng để quy chiếu tính cách nông dân Nhật Bản. 3. Để có thể học tập và mở rộng hợp tác, nhất thiết phải có những nghiên cứu cụ thể và sâu sắc. Điều này không chỉ đúng với trường hợp Việt Nam và Nhật Bản mà còn đúng với các trường hợp khác. Nói rộng ra về sự tương đồng và khác biệt văn hoá của hai khu vực Đông á và Đông Nam á cũng cần tính tới việc phải xem xét thật cụ thể từng trường hợp và từng tác nhân dẫn tới sự tương đồng và khác biệt đó. Vũ Minh Giang 1. Chỉ số duyên hải được tính bằng công thức ISCL = å A / å L Tổng diên tích tự nhiên chia cho tổng chiều dài đường bờ biển. ở Nhật Bản ISCL ” 13, Việt Nam ” 106, có nghĩa là 1 km đường bờ biển chỉ che phủ tương ứng với mỗi nước là 13 km2 và 106 km2 diện tích lục địa. Theo đó, chỉ số ISCL càng thấp thì tác động của biển tới văn hoá càng mạnh. 2. Trong một số sách địa lý của Nhật Bản có nhắc đến châu thổ sông Ota, tức vùng có thành phố Hiroshima, nhưng thực ra đấy chỉ là nói về đặc trưng thành tạo chứ quy mô bồi tụ và chất lượng phù sa của vùng này không giống với châu thổ ở các nơi khác trên thế giới. 3. Thực ra Nhật Bản đã từng có những mỏ khoáng sản lớn như đồng, bạc, vàng… nhưng tất cả hầu như nhưng đã khai thác hết từ thế kỷ XVII.
So Sánh Sự Khác Biệt Giữa Văn Hóa Người Mỹ Và Người Việt NamNgày đăng 18/09/2021 Lượt xem 4201 Mỗi quốc gia sẽ có một nền văn hóa khác nhau, và sự khác biệt này ảnh hưởng đến tính cách cũng như hành động của họ trong đời sống hằng ngày. Có thể thấy hiện nay người Việt Nam sinh sống tại Mỹ rất nhiều, nhưng họ vẫn luôn giữ được những đặc điểm vốn có của văn hóa người Việt Nam. Vậy lối sống, ngôn ngữ, cách ăn uống, cách chào hỏi,… của người Việt Nam và người Mỹ khác nhau như thế nào?Nội dung chính Show So Sánh Sự Khác Biệt Giữa Văn Hóa Người Mỹ Và Người Việt NamĐôi nét về văn hóa Mỹ và Việt NamTìm hiểu những sự khác biệt khi sống ở Mỹ và Việt Nam"Bán anh em xa không bằng mua láng giềng gần". Thật vậy, sống ở bất cứ đâu, những người hàng xóm luôn là cầu nối để tạo nên những giá trị tình cảm tốt đẹp hay những niềm vui mà cuộc sống mang lại khi chúng ta là hàng xóm với nhau. Cùng tìm hiểu xem những người hàng xóm của Mỹ và Việt Nam giống nhau, khác nhau ở điểm nào?Có điểm chung về quan niệm Tôn giáo giữa láng ứng xử, giao tiếp với hàng xómVideo liên quan Đôi nét về văn hóa Mỹ và Việt Nam 23 Tháng Mười Một, 2020TIN TỨC MỸ Văn hóa Mỹ và Việt Nam nói riêng cũng như văn hóa giữa Phương Tây và Phương Đông nói chung có rất nhiều sự khác biệt thú vị mà không phải ai cũng biết nhưng cũng ẩn chứa không ít điểm giống nhau giữa văn hóa Việt Nam và Mỹ. Hãy cùng chúng tôi điểm qua những nét nổi bật trong văn hóa Mỹ và văn hóa Việt Nam. Hãy cố gắng học hỏi từ những người Mỹ3. Giáo dụcNền giáo dục của Mỹ đa dạng, phong phú mô hình, mềm dẻo và nhanh tạo sự thích nghi. Ý kiến cá nhân, quan điểm mới cần được tranh luận nhiều hơn trong quá trình học tập, đó là cách giúp sinh viên học ở Mỹ trau dồi kiến thức thực tế, nâng cao tư duy, khác với mô hình đào tạo ở Việt Nam trước một năm học sinh viên sẽ có một một hình thức được gọi là “xả stress”, hình thức này cho phép sinh viên đánh giá chất lượng giảng dạy của giảng viên cũng như cơ sở hạ tầng của nhà trường. Đây là một hình thức chưa hề có ở Việt Nam và chính điều này làm cho các sinh viên cảm thấy thích thú và tin tưởng hơn vào chất lượng giáo dục của Quan điểm sốngTrẻ em có thể không đồng ý, thậm chí là tranh luận với bố mẹ. Nhiều khi chứng kiến những cuộc tranh luận của các thành viên trong một gia đình tại nước Mỹ có thể khiến bạn vô cùng bất ngờ vì nó khác hẳn so với ở Việt Nam. Ở Việt Nam việc này có thể bị nhiều người lên án. Nhưng đối với Mỹ lại là một điều hết sức bình thường. Họ xem đây là một hình thức để cho con cái mình có thể phát triển cá nhân một cách tốt nhất. Và điều này làm cho con cái của họ có thể sớm tự lập Chất lượng cuộc sốngVới một đất nước có chất lượng cuộc sống hàng đầu trên thế giới dựa trên chất lượng cơ sở hạ tầng, nhiều người không khỏi ngỡ ngàng trước cảnh tượng những tòa nhà chọc trời, những khu phố đông đúc tấp nập đôi lúc khiến cho người ta như muốn ngạt thở trước sự khác biệt so với quốc gia của mình. Những khu công viên, khu vui chơi rộng lớn ở đây làm nhiều người ngỡ ngàng và vô cùng thích đây là những điểm thú vị trong những ngày đầu đặt chân đến Mỹ mà hầu hết mọi người đều có thể cảm nhận được. Đây không phải là khó khăn mà chính là những trải nghiệm ấn tượng, là điểm tựa cho bạn có niềm hứng khởi với một cuộc sống diện tại Việt Nam TOÀN CẦU VISAĐịa chỉ Tầng 7, Tòa nhà Sunshine, 21K Nguyễn Văn Trỗi, Q. Phú Nhuận, TP HCMHotline Fanpage Bảo Lãnh Định Cư Mỹ – Toàn Cầu VisaXem thêmBị rớt phỏng vấn định cư Mỹ – làm sao mở lại hồ sơ?Xóa tan nghi ngờ từ viên chức phỏng vấn để lấy visa định cư MỹThủ tục định cư Mỹ dễ hay khó "Bán anh em xa không bằng mua láng giềng gần". Thật vậy, sống ở bất cứ đâu, những người hàng xóm luôn là cầu nối để tạo nên những giá trị tình cảm tốt đẹp hay những niềm vui mà cuộc sống mang lại khi chúng ta là hàng xóm với nhau. Cùng tìm hiểu xem những người hàng xóm của Mỹ và Việt Nam giống nhau, khác nhau ở điểm nào?Có điểm chung về quan niệm Tôn giáo giữa láng kì lạ là Mỹ và Việt Nam là hai đất nước có nền văn hóa hoàn toàn khác nhau, nhưng giữa những người hàng xóm ở hai đất nước chúng ta lại có những điểm chung dễ dàng nhận Mỹ cũng như Việt Nam, trong những con hẻm, mọi người sống hòa đồng với nhau, gọi nhau là chú dì, cô bác như bà con thân thích, chẳng ai quan tâm tới người này, người kia theo đạo giáo nào. Cùng chung khu phố, có những gia đình công giáo, cuối tuần họ thường đi lễ nhà thờ, nhưng trước khi đi họ thường nhờ những gia đình khác đạo bên cạnh trông giúp nhà, thậm chí họ còn nhờ trông coi cửa hàng buôn bán của mình. Thỉnh thoảng có gia đình tổ chức cầu kinh tại gia, những gia đình hàng xóm bên cạnh tự nguyện vặn nhỏ tivi, tuyệt đối không hát karaoke để cho họ hành thôn quê Việt Nam cũng thế, khi bà con Công giáo đi lễ đều gửi nhà nhờ bà con đạo Phật trông coi giúp. Phật tử cũng vậy, khi đi chùa đều nhờ nhà Công giáo bên cạnh trông coi nhà, có khi gửi chìa khóa cửa nhờ giữ Việt Nam không phân biệt tôn giáo, người khác tín ngưỡng đều mang đặc tính giống nhau. Kẻ nào phân biệt, chia rẽ, gây mâu thuẫn giữa các tôn giáo đều bị lên án và loại trừ. Ở một đất nước mà người dân đều tôn trọng tín ngưỡng của nhau, biến các ngày lễ trong tôn giáo thành lễ hội chung, đó là nền tảng của tình đoàn kết dân tộc, thành tố quan trọng trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc. Nhìn vào các quốc gia có xung đột sắc tộc đẫm máu, chúng ta càng tự hào với sự đoàn kết, yêu thương nhau giữa giáo dân các tôn giáo trên đất nước, quê hương ứng xử, giao tiếp với hàng xómMỹ và Việt Nam đều có điểm chung là sự hòa đồng và xởi lởi giữa những người hàng xóm láng giềng với nhau. Nhưng cá tính và văn hóa đã tạo nên nét khác biệt trong giao tiếp, ứng xử của hai đất nước với MỹNgười Mỹ thích nói thẳng, rõ ràng, và dễ hiểu. Họ không thích kiểu nói vòng vo, xa xôi, hoặc ví von. Nhìn chung, khi người Mỹ nói “được” thì có nghĩa là được và “không được” có nghĩa là không được. Người Mỹ không ngại ngùng khi trả lời “tôi không biết” nếu như họ không biết về vấn đề mà bạn quan tâm, hoặc “tôi không phụ trách việc này” nếu như vấn đề bạn quan tâm không trong phạm vi trách nhiệm của họ. Tuy nhiên, người Mỹ thường sẵn sàng chỉ cho bạn biết bạn phải hỏi ai hoặc tìm ở đâu để có những thông tin mà bạn cần, hoặc ai là người phụ trách việc mà bạn quan thẳng thắn và sự lịch thiệp cũng có mức độ khác nhau tuỳ theo vùng. Người New York nổi tiếng là trực tính, và thậm chí hơi thô bạo nếu so sánh với văn hóa Châu Á. Người ở vùng Trung Tây cũng thẳng thắn nhưng thường lịch sự hơn nhiều. Người California không phải lúc nào cũng nói đúng ý nghĩ của họ. Ví dụ ở Los Angeles – miền đất của những giấc mơ – nếu ai đó nói với bạn “Tôi sẽ trở lại vấn đề này với bạn” thì có thể là họ sẽ làm như vậy thật, song cũng có thể họ ngụ ý là “Bạn không có cơ hội”.Nhìn chung, người Mỹ không có thói quen nói hoặc cười to trong khi ăn uống hoặc ở nơi công cộng. Họ rất tự giác xếp hàng đợi đến lượt mình khi có từ hai người trở lên, và không có thói quen chen ngang hàng. Tại cửa ra vào thang máy, tàu điện ngầm, hoặc xe buýt, người ở ngoài thường đợi cho người ở trong ra hết rồi mới vào. Người Mỹ có thói quen cám ơn khi được người khác giúp đỡ dù chỉ là một việc rất nhỏ như nhường đường chẳng với Việt NamNgười Việt Nam quan tâm đến việc giữ gìn các mối quan hệ với mọi thành viên trong tập thể, cộng đồng. Nguyên nhân này khiến cho văn hóa giao tiếp của người Việt Nam rất coi trọng việc giao tiếp, và được thể hiện ở 2 điểm chính sauChủ nhà thích có khách viếng thăm. Việc khách đến nhà thăm là hành động biểu hiện của tình cảm, tình nghĩa, sự quan tâm giữa các thành viên trong gia đình, của xóm làng, nhằm giúp thắt chặt thêm mối quan nhà có tính hiếu khách “Khách đến nhà chẳng gà thì gỏi, bởi lẽ đói năm, không bằng đói bữa”. Khi có khách đến nhà, cho dù là người thân quen hay xa lạ, thì chủ nhà luôn tiếp đãi khách một bữa thịnh soạn cho dù gia cảnh lúc đó có khó khăn, tính hiếu khách càng được thể hiện rõ ràng hơn khi bạn về những vùng hẻo lánh, hay miền rừng núi xa nhiên trong văn hóa giao tiếp của người Việt Nam, thì người Việt nam lại có một đặc tính đó là sự rụt rè. Sự tồn tại của hai tính cách trái ngược này xuất phát từ đặc tính cơ bản là tính cộng động và tính tự trị. Trong môi trường có tính cộng đồng thì người Việt Nam giao tiếp rất cởi mở, nhưng vào môi trường mà tính ngự trị phát huy tác dụng thì người Việt Nam luôn tỏ ra rụt rè. Có thể nói chúng chính là hai mặt cùng một bản chất, là biểu hiện cho cách ứng xử của người Việt VISABạn cần tư vấn về di trú Mỹ. Đừng ngần ngại, CALI VISA luôn sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắcĐiện thoại 028 / Website
Cách giao tiếp 1. Người mình không quen cảm ơn, ngượng miệng xin lỗi; người khác cảm ơn/ xin lỗi thì hay im lặng chứ không phản hồi/ tha thứ như nói “không có chi”, “không sao đâu”. Người Mỹ thì câu cửa miệng là cảm ơn, xin lỗi, không sao đâu, khỏe không nói vậy chứ nghĩ vậy không thì chưa chắc 2. Người mình nói vòng vo, ẩn ý, khách sáo; giải thích vòng vòng cuối câu quên chốt là có hay không. Người Mỹ nói thẳng, yes or no trả lời trước rồi giải thích sau. 3. Người mình hay hỏi/ quan tâm mấy chuyện cá nhân, hỏi không trả lời là giận, hay bắt ép người ta. Người Mỹ không hỏi trừ khi mình tự muốn nói. Hỏi câu vô duyên thì từ chối trả lời. 4. Người mình hay xem mình cao hơn người khác khi tranh luận. Người Mỹ tranh luận bình đẳng. Cách giao tiếp với người khác 5. Người mình đi lỡ có hơi gần nhau chút không sao. Người Mỹ giữ khoảng cách và privacy, nếu mình vô tình đi vào vùng cá nhân của họ thì phải nói “sorry”, “excuse me” xin phép. Nếu không họ sẽ nhìn mình như người ngoài hành tinh. 6. Người mình ăn uống chung đụng tuốt luốt. Người Mỹ vợ chồng đôi khi cũng không ăn chung một dĩa; chai hay ly uống nước họ hay làm dấu riêng để đừng ai đụng vô. Suy nghĩ và các mối quan hệ 7. Người mình hay nhường nhịn sống cho người khác, có một chữ gọi là “hy sinh”. Cha mẹ con cái anh em có cái gọi là tình nghĩa, hàng xóm láng giềng thì có văn hóa làng xã. Từ đó hay đỡ đần giúp đỡ nhau nhưng cũng hy vọng hoặc dựa dẫm đòi hỏi người khác. Người Mỹ sống cho chính họ, suy nghĩ tự lập; nhưng vì thế đôi khi cũng rất cô đơn. Hàng xóm đôi khi không biết mặt nhau. Vợ chồng bồ bịch đôi khi còn có khoảng cách. Người già đôi khi nằm chết một mình. 8. Cha mẹ ở mình hay quản lý và muốn con theo ý mình. Con lo cho nó từ khi đẻ ra đến lúc mình nhắm mắt. Cha mẹ ở Mỹ tôn trọng quyền tự do cá nhân của con, mình nương theo nó chớ nó không theo mình. Con 18 tuổi là tự lo, cha mẹ không có trách nhiệm nữa, cha mẹ về già con cũng không có trách nhiệm lo. Không có chuyện làm dâu. 9. Vợ chồng bên mình ăn ở với nhau có chuyện thì cũng ráng chịu đựng vì con, vì thể diện người ta nhìn vào. Vợ chồng ở Mỹ không hạnh phúc nữa, hay yêu người khác chia tay, có thể đối với nhau như bạn, chia sẻ trách nhiệm nuôi con. Không có hai chữ “chịu đựng”. Làm việc 10. Ở mình làm việc làng nhàng, có giấc ngủ trưa. Ở Mỹ làm việc muốn khùng, nghỉ trưa ăn cơm được 15-30 phút là nhiều. 11. Ở mình nhiều quán nhậu và thú ăn chơi cho đàn ông. Người chồng ít dành thời gian cho vợ con. Ở Mỹ tan sở hay cuối tuần là thời gian cho gia đình. Mấy chuyện bếp núc chợ búa đàn ông rành sáu câu. Về tiền bạc và chi tiêu 12. Từ điều số 7 phát sinh chuyện người mình hay sống vì bề ngoài, hay đánh giá người khác. Người Mỹ không quan tâm bạn là con ông nào, xài điện thoại gì, đi xe gì; ra đường khó biết ai giàu nghèo. Đi làm công việc chân tay không bị khinh miệt nhiều như ở VN, bởi thời đi học ai cũng từng làm bồi bàn, giao báo – hết sức bình thường. Ở Mỹ người ta còn cày nhiều job việc cùng lúc để kiếm tiền trả hoá đơn hàng tháng. 13. Người mình hay lập lờ, cả nể chuyện tiền bạc. Người “giàu” nhất trả. Người Mỹ đi ăn có vụ “separate”, “split bill” – ai ăn nấy trả. Hoặc bữa nay người này mời, bữa sau người kia mời lại – không ai muốn mắc nợ. 14. Ở mình vợ chồng xài tiền chung. Ở Mỹ hên xui đôi khi tiền ai nấy xài. Đánh giá Tóm lại ở Mỹ theo chủ nghĩa cá nhân individualism và phấn đấu cày bừa. Ngược lại với bên mình quan niệm “mình vì mọi người” vậy chớ lại hay bắt ép người ta theo ý mình, sống nhàn hạ ổn định. Bởi vậy mấy bạn 18-19 tuổi bên Mỹ có khi còn trưởng thành và bản lĩnh hơn mấy bạn hăm mấy bên mình. Mà Mỹ là cái nồi lẩu thập cẩm nên cũng tuỳ nữa, người Mỹ suy nghĩ khác người Á nhiều. Theo mình, không bên nào tốt hơn bên nào, mỗi xã hội đều có ưu khuyết điểm riêng, cũng không có nơi gọi là thiên đường. Người mình cho là Mỹ tốt, chứ người Mỹ lại cho Châu Âu mới thật sự tốt thì sao? Chúc các bạn may mắn và có du học thành đạt! Hiểu các giá trị của Mỹ và tìm hiểu về những gì quan trọng đối với người Mỹ. Đọc lý do tại sao người Mỹ coi trọng sự độc lập, bình đẳng và đúng giờ. Bạn sẽ thấy tại sao người Mỹ thẳng thắn và tùy nghi, và tại sao sự cạnh tranh, đạo đức làm việc và mua đồ đạc đều quan trọng ở Hoa Kỳ. Giá trị Mỹ là gì? Ở đất nước của bạn, có những truyền thống và văn hóa mạnh mẽ mà bạn coi trọng. Ở Hoa Kỳ, cũng có những giá trị Mỹ quan trọng. Giá trị Mỹ là những thứ quan trọng nhất đối với người Mỹ. Độc lập Một trong những giá trị chính của Mỹ là sự độc lập. Độc lập đôi khi còn được gọi là chủ nghĩa cá nhân. Người Mỹ rất tự hào về sự tự lực, hoặc khả năng tự chăm sóc bản thân, và họ có xu hướng nghĩ rằng những người khác cũng nên tự lực. Khi ai đó đạt được mục tiêu, điều đó thường được xem là kết quả từ sự chăm chỉ của chính người đó. Điều này khác với nhiều nền văn hóa khác mang tính tập thể hơn. Các nền văn hóa tập thể có xu hướng xem thành tựu là sự phản ánh của cả một gia đình hoặc cộng đồng. Dưới đây là một ví dụ về cách người Mỹ coi trọng sự độc lập Con cái ở Mỹ có xu hướng ra riêng sớm hơn so với các nền văn hóa khác. Ví dụ, sau khi tốt nghiệp trung học, nhiều người chuyển nhà để đi học đại học hoặc bắt đầu đi làm. Nếu họ tiếp tục sống ở nhà, họ có thể bị yêu cầu trả tiền thuê hoặc đóng góp cho gia đình. Người Mỹ trông đợi bất cứ ai có khả năng làm việc sẽ đi làm để tự lo cho bản thân. Riêng tư Người Mỹ coi trọng sự riêng tư và không gian riêng của họ. Trong khi ở một số nền văn hóa, đòi hỏi sự riêng tư có thể bị coi là một điều xấu, nhiều người Mỹ thích có thời gian riêng một mình và có thể giữ bí mật về một số chủ đề nhất định. Dưới đây là một vài tình huống liên quan đến giá trị riêng tư của người Mỹ Trong các cuộc trò chuyện, nhiều người Mỹ bí mật về một số điều nhất định và không muốn nói về chúng, chẳng hạn như tuổi tác, số tiền họ kiếm được, hoặc quan điểm chính trị, tình dục và tôn giáo của họ. Một số người không thích nói về những chủ đề này ở nơi công cộng vì họ sợ mọi người sẽ tranh luận. Tuy nhiên, nếu bạn có câu hỏi về những chủ đề này, bạn có thể hỏi chúng tôi. Hầu hết người Mỹ sẽ rất vui khi chỉ bạn cách người Mỹ nhìn thế giới. Người Mỹ thường dành cho nhau nhiều không gian hơn trong các tình huống công cộng so với những người ở các nền văn hóa khác. Họ có xu hướng đứng cách xa nhau một khoảng, thường là một sải tay. Nhiều người Mỹ xây hàng rào xung quanh nhà để đảm bảo mình có sự riêng tư. Nếu con bạn làm rơi một quả bóng hoặc đồ chơi qua hàng rào hàng xóm, việc nhảy qua hàng rào nhặt lại đồ chơi thường là một ý tưởng tồi. Thay vào đó, hãy đi ra cửa trước và gõ cửa hoặc nhấn chuông. Nếu không ai trả lời, hãy để lại một ghi chú trên cửa, xin phép lấy lại đồ chơi trong khoảng từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối. Điều này vừa tôn trọng họ vừa an toàn, vì một số người có chó canh hoặc có thể rất lo bảo vệ quyền riêng tư của họ. Đặc biệt, người cao tuổi cần thư thái, yên tĩnh hơn và có thể không muốn bị làm phiền. Nếu bạn mở một cánh cổng, bạn phải đóng nó lại. Tuy nhiên, nếu khi bạn đến cổng đã mở sẵn, hãy cứ để cổng mở. Phòng ngủ thường được coi là không gian riêng tư. Hàng xóm và bạn bè chỉ được giải trí trong nhà bếp, phòng ăn hoặc phòng khách. Cha mẹ và con cái có phòng ngủ riêng, và trẻ em Mỹ thường đều có phòng ngủ riêng. Vừa rồi chỉ là một số ví dụ về sự riêng tư có thể khác với văn hóa của bạn. Thẳng thắn Người Mỹ thường rất thẳng thắn. Điều này có nghĩa là họ thường nói với bạn những gì họ nghĩ và quyết đoán những gì họ muốn. Quyết đoán thường được xem là một điều tốt ở Mỹ. Dưới đây là một số ví dụ về sự thẳng tính theo phong cách Mỹ Trong một số nền văn hóa, từ chối lời mời là thô lỗ – ví dụ, nếu ai đó mời bạn đi ăn trưa, bạn có thể nhận lời, nhưng sau đó lại không đi. Ở Mỹ, hầu như lúc nào cũng tốt hơn khi nói, “Không được, nhưng cảm ơn bạn”, hay Cảm ơn, nhưng tôi hẹn khác rồi”. Nếu bạn nói nhận lời mời nhưng không tới, người mời có thể bực mình. Khi trò chuyện, nếu một người Mỹ không đồng ý với ý kiến của bạn, họ sẽ nói với bạn. Điều này không có nghĩa là họ không thích bạn, chỉ là họ có thể có suy nghĩ khác. Khái niệm “mất mặt” rất khác ở Mỹ. “Mất mặt” được hiểu là “xấu hổ”, ít nghiêm trọng hơn. Ví dụ, người Mỹ có thể xấu hổ nếu bị chỉ trích hoặc phạm sai lầm. Vì vậy, người Mỹ có thể chỉ ra những sai lầm hoặc chỉ trích bạn, nhưng chỉ đơn giản là coi đó là điều chỉnh hoặc cung cấp thông tin hữu ích. Ở lớp, người Mỹ có thể phản bác ý kiến của giáo viên. Trong một số nền văn hóa, bất đồng ý kiến với giáo viên là bất lịch sự. Yêu cầu giúp đỡ không bao giờ là thô lỗ. Nếu một người bạn hoặc hàng xóm hỏi bạn có cần gì không, thì họ thực sự muốn giúp đỡ. Cứ thoải mái nói, “Nếu bạn đi mua đồ mà ghé qua quầy bán cam, xin vui lòng lấy cho tôi một túi, tôi sẽ trả tiền chúng cho bạn.” Hoặc, nếu bạn cần quần áo mùa đông chẳng hạn, nhưng không chắc nên mua ở đâu, bạn có thể hỏi, “Bạn có gợi ý chỗ nào tôi có thể mua áo khoác và ủng rẻ rẻ cho con tôi không?” Hầu hết người Mỹ đều thích giúp đỡ, và có thể trở thành bạn và hàng xóm tốt mà không cần nhắc nhiều. Nói chung, nên nhớ rằng những điều trông có vẻ thô lỗ thật ra không cố ý như vậy. Người Mỹ không cố tỏ ra thô lỗ – họ chỉ thẳng thắn mà thôi. Bình đẳng Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ tuyên bố, “Tất cả Mọi người Sinh ra đều Bình đẳng.” Trên thực tế, một số người ở Mỹ không phải lúc nào cũng đối xử bình đẳng với mọi người, nhưng phần nhiều người Mỹ có ý niệm rất mạnh mẽ về bình đẳng. Trong lịch sử Hoa Kỳ có rất nhiều ví dụ về việc không phải tất cả mọi người đều được đối xử bình đẳng, như công dân Mỹ gốc Phi da đen bị coi là nô lệ. Tuy nhiên, người Mỹ thích tin rằng tất cả mọi người nên có cơ hội như nhau. Điều này là một phần của cái gọi là “Giấc mơ Mỹ”. Nhiều người nhập cư trước đây đến Mỹ để theo đuổi Giấc mơ Mỹ. Họ tin rằng nếu làm việc chăm chỉ thì có thể thăng tiến trong xã hội. Hiện nay, ngày càng nhiều người nhận ra Giấc mơ Mỹ không có thật. Nhiều người làm việc rất chăm chỉ nhưng vẫn không có nhiều tiền. Thông thường, người có gia cảnh khá giả dễ dàng thăng tiến hơn trong cuộc sống. Tuy nhiên, khái niệm bình đẳng là một phần quan trọng của văn hóa Hoa Kỳ. Dưới đây là một số ví dụ về sự bình đẳng trong văn hóa Mỹ Trong các tình huống pháp lý, mọi người Mỹ đều được đối xử bình đẳng và có quyền có luật sư đại diện. Trong lớp, tất cả học sinh nên được giáo viên đối xử bình đẳng. Không ai được thiên vị. Đàn ông và phụ nữ nên được đối xử bình đẳng, và đàn ông không được xem trọng hơn phụ nữ. Trên thực tế, trong xã hội Mỹ, nhiều phụ nữ vẫn không có địa vị như đàn ông, đặc biệt trên phương diện số tiền kiếm được. Ở Mỹ không áp đặt một hệ thống phân cấp xã hội hay đẳng cấp nào. Đôi khi, những người mà bạn mong đợi sẽ tôn trọng mình có thể chỉ coi bạn ngang hàng. Ví dụ, trẻ em có thể gọi người lớn tuổi bằng tên. Nếu điều này xảy ra với bạn, hãy cố gắng nhớ rằng không phải họ thô lỗ, nhưng giá trị văn hóa của họ khác. Đôi khi người Mỹ sẽ cho bạn biết họ muốn được gọi thế nào khi tự giới thiệu bản thân. Nếu một giáo viên hay bác sĩ tự giới thiệu mình là “Lucy” hay “Giáo sư / Bác sĩ Lucy”, bạn nên gọi như vậy. Nếu cô ấy tự giới thiệu mình là Giáo sư / Bác sĩ Wilson, cô ấy thích được gọi như thế. Bạn cũng nên biết rằng vẫn có thể có sự phân cấp vô hình giữa mọi người. Điều này thường dựa vào các thành tựu cá nhân ví dụ như công việc, tiền bạc hay giáo dục. Tùy nghi là một giá trị Mỹ Xã hội Mỹ thường tùy nghi và thoải mái. Dưới đây là một số ví dụ cho thấy Hoa Kỳ là một nền văn hóa tùy nghi Người Mỹ có thể ăn mặc giản dị, chẳng hạn như mặc quần jean hoặc quần short ngay cả ở nơi làm việc, trường học hoặc nhà thờ. Khi bạn mới bắt đầu một công việc, tốt hơn là nên ăn mặc lịch sự, rồi sau đó chọn trang phục dựa theo những gì mọi người xung quanh bạn mặc. Khi chào hỏi, người Mỹ có xu hướng nói, “Hi” hay “Hello.” Bạn sử dụng cùng một lời chào bất kể đang nói chuyện với ai con bạn hay giáo viên của con bạn. Ngôn ngữ này không có hình thức chào hỏi suồng sã hay lịch sự. Người Mỹ có xu hướng gọi nhau bằng tên riêng. Tuy nhiên, trong một số trường hợp, tốt hơn hết là nên lịch sự và gọi người khác bằng họ cho đến khi họ yêu cầu bạn gọi tên riêng – ví dụ như trong việc kinh doanh hoặc ở trường. Mặc dù sự tùy nghi của văn hóa Mỹ có thể làm bạn ngạc nhiên, điều này không phải là thô lỗ. Trên thực tế, nếu có người chào bạn cách thân mật và gọi bạn bằng tên, điều đó có thể là vì họ xem bạn rất thân thiết. Cạnh tranh là một giá trị Mỹ Người Mỹ có tính cạnh tranh và thường làm việc chăm chỉ nhằm đạt được mục tiêu của mình. Cạnh tranh thường khiến người Mỹ rất bận rộn. Nhiều người Mỹ xem sự cạnh tranh là một điều tốt. Dưới đây là một số ví dụ về giá trị cạnh tranh của người Mỹ Cạnh tranh trong kinh doanh phần lớn là do nền kinh tế tư bản. Mô hình kinh doanh ở Mỹ là cạnh tranh giành khách hàng với giá tốt nhất. Người Mỹ sẽ sắp xếp rất nhiều hoạt động. Ngay cả trẻ nhỏ cũng tham gia rất nhiều hoạt động ngoài việc đi học, như chơi thể thao, học nhạc và làm tình nguyện. Đôi khi bạn cảm thấy như người Mỹ đang “chạy đua” vì có quá ít thời gian nghỉ ngơi. Nhưng nhiều người Mỹ thấy vui khi họ làm được nhiều việc. Bạn có thể bắt gặp sự cạnh tranh ở trường, nơi làm việc và cả trong thể thao. Ví dụ, học sinh học hành chăm chỉ để đạt được điểm cao nhất. Nhiều khi cạnh tranh còn theo nhóm, chẳng hạn như một đội bóng hoặc một nhóm cùng học. Người Mỹ cũng “cạnh tranh” với chính bản thân. Nhiều người Mỹ cố gắng cải thiện những điều mình làm. Ví dụ, họ có thể muốn chạy đua nhanh hơn so với lần tham gia trước, hoặc trong công việc, họ muốn bán được nhiều hàng hơn so với năm ngoái. Nói chung, giá trị cạnh tranh có thể khiến bạn bị sốc văn hóa, đặc biệt nếu bạn đến từ một nền văn hóa hợp tác nhiều hơn là cạnh tranh. Thời gian và hiệu quả là giá trị Mỹ Người Mỹ rất coi trọng thời gian. Họ thấy bực bội nếu có ai hay điều gì làm phí thời gian của họ. Một số người Mỹ cẩn thận lên kế hoạch thời gian, sử dụng lịch hàng ngày cho cả cuộc sống cá nhân và công việc. Có một câu nói ở Mỹ thời gian là tiền bạc. Điều này nghĩa là nhiều người Mỹ thích sử dụng thời gian của họ một cách “hiệu quả” – họ muốn hoàn thành nhiều việc nhiều nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất. Điều này có thể khác với những gì bạn quen thuộc. Khi thỏa thuận kinh doanh, có thể bạn sẽ dành thời gian làm quen đối tác khi uống trà hay cà phê. Ở Mỹ thường không có chuyện đó. Dưới đây là một số tình huống mà bạn nên để ý thời gian Họp hành, nhất là trong công việc Bạn nên cố gắng đến đúng giờ – thậm chí sớm hơn 5 phút. Cuộc hẹn Nếu bạn có hẹn với bác sĩ hay các kiểu hẹn khác, bạn phải đến đúng giờ. Có thể bạn sẽ phải chờ tới hẹn. Tuy nhiên, điều quan trọng là đúng giờ, nếu không bạn có thể phải hẹn lại lần khác. Hoạt động với bạn bè Nếu bạn được mời đến nhà ai đó để ăn tối, hãy cố gắng đến đúng giờ – bạn có thể trễ 5 hoặc 10 phút, nhưng nếu muộn hơn thế, có lẽ bạn nên gọi và cho họ biết. Tiệc tùng Đối với tiệc nhỏ, không trễ giờ hẹn quá 15 phút. Đối với tiệc lớn có nhiều người, bạn có thể trễ 30 đến 40 phút. Một nguyên tắc là bất cứ khi nào biết sẽ đến muộn, bạn nên gọi và cho người bạn gặp biết bạn sẽ đến muộn. Nếu không thể gọi điện, bạn nên xin lỗi vì đến muộn khi đến nơi. Đôi khi, bạn thấy có người rời đi rất nhanh hoặc vội vàng rời đi. Điều này có khi là do họ muốn “đúng giờ” cho cuộc hẹn tiếp theo, chứ không có nghĩa là họ không thích bạn. Đúng giờ và để ý thời gian là một điểm khác biệt văn hóa mà bạn có thể cần phải thích nghi, bởi nếu đến trễ, bạn có thể mất việc, lỡ hẹn hoặc làm người khác tổn thương. Nếu bạn gặp khó khăn trong việc thích nghi với thời gian Mỹ, bạn có thể muốn mua đồng hồ hoặc điện thoại có báo thức để nhắc nhở bạn về thời gian, đặc biệt là dậy đi làm. Đạo đức làm việc là một giá trị Mỹ Người Mỹ có thể rất tập trung vào công việc của họ. Đôi khi, những người đến từ các nền văn hóa khác nghĩ rằng người Mỹ “sống để làm việc”, hoặc bị nghiện công việc. Điều này nghĩa là họ cho rằng người Mỹ làm việc quá nhiều. Một phần lý do người Mỹ hướng tới công việc là vì trở nên bận rộn và năng động thường được xem là điều hay. Mọi người cũng có xu hướng liên hệ mật thiết với công việc của họ. Chẳng hạn, khi lần đầu tiên bạn gặp người khác, một trong những câu hỏi đầu tiên họ có thể hỏi bạn là “Bạn làm nghề gì?” Ý họ là “Bạn làm công việc gì?” Đàn ông hay phụ nữ nội trợ chăm sóc gia đình thường tự gọi mình là “home-maker”, người xây tổ ấm, và họ xứng đáng được tôn trọng với nghề này như bao người khác. Khi điền bất kỳ đơn từ nào, bạn điền nghề nghiệp là “home-maker” nếu không có công việc được trả lương bên ngoài. Tiêu dùng là một giá trị Mỹ Là người mới đến Hoa Kỳ, đôi khi bạn nghĩ rằng người Mỹ trọng vật chất – họ tập trung vào việc sở hữu và mua đồ đạc. Một phần lý do cho điều này là vì nhiều người Mỹ đề cao tính cạnh tranh và công việc. Bởi vì đề cao tính cạnh tranh, họ muốn “bắt kịp” với những người xung quanh. Có nghĩa là, ví dụ hàng xóm của bạn có xe mới, bạn cũng muốn một chiếc xe mới. Người Mỹ gọi điều này “Đua đòi với nhà người ta.” Nhiều người Mỹ đề cao công việc và có đạo đức làm việc rất tốt. Nhiều người xem các thứ vật chất như TV hay giày là cách để tỏ ra thành công trong công việc. Người Mỹ có thể nghĩ các món hàng vật chất là phần thưởng cho công việc và nỗ lực của họ. Một lý do khác khiến người Mỹ có thể hướng tới vật chất là vì đa phần họ coi trọng sự mới mẻ và đổi mới. Vậy nên, ngay cả khi điện thoại vẫn dùng được tốt, họ muốn có cái mới bởi vì nó có nhiều tính năng mới và thú không cần nghĩ mình phải có nhiều tài sản mới được tôn trọng. Nên thoải mái sống đơn giản hay theo bất kỳ cách nào bạn thích, có thể tiết kiệm nhiều tiền hơn cho các trường hợp khẩn cấp, giáo dục và nghỉ hưu thay vì vung tiền vào vật chất để gây ấn tượng với người khác Tất cả các thông tin trên chỉ khái quát các giá trị Mỹ. Khái quát không phải lúc nào cũng đúng, nhưng thường chính xác. Mục tiêu của USAHello là cung cấp những khái quát giúp bạn hiểu rõ hơn tại sao người Mỹ lại hành động theo kiểu bạn không hiểu được. Hãy nhớ rằng, kiểu nào cũng tốt, chỉ là mỗi người khác biệt nhau.
sự khác biệt giữa văn hóa mỹ và việt nam